Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Nơi trú ẩn của tôi (2)

Rất lâu rồi, tôi không làm thơ. Đọc thơ cũng không, dù ngày xưa đối với tôi đó là một cái thú, một sự đam mê hầu như không cưỡng lại được. Chả hiểu sao, có lẽ, nói như Nguyễn Ngọc Tư, trái đến độ thì đổi vị; người đến ngày (già!) thì đổi tính.

Nhưng hôm nay tôi lại làm thơ, tất nhiên là thơ con cóc (như mọi lần), mới chết chứ. Chả là hôm nay cuối tuần, có chút rảnh rang, trời Sài Gòn lại gió hiu hiu, vì hôm qua mưa cả buổi chiều rả rích. Cứ như là mùa thu vậy, dù ở Sài Gòn làm gì có mùa thu mà chỉ là hai mùa mưa nắng.

Nên tâm hồn ... lãng mạn (hừm, thời nay tuổi teen chúng không còn dùng từ này nữa, mà nói thẳng luôn là ... sến!) của tôi ở đâu bỗng trỗi dậy. Và thế là tôi làm ra được một khổ (=đoạn) thơ, nối vào một khổ (=đoạn) khác đã làm cách đây 2 năm, cùng tựa.

Nói thêm một chút cho mọi người hiểu. Tôi có một nhóm bạn học từ thời Gia Long, gọi là nhóm 10b1 vì chúng tôi quen nhau từ lúc vào lớp 10, năm mới "giải phóng". Thời "Khi mới lớn tuổi mười lăm, mười bảy/Làm học trò mắt sáng với môi tươi" của chúng tôi hồi ấy rất vất vả, nhiều xáo trộn với những kỷ niệm đau lòng mà đến giờ có người vẫn chưa quên được, nhưng có thể chính vì đã cùng nhau trải qua một thời gian khổ mà chúng tôi dễ cảm thấy gần gũi với nhau dù đến nay đã gần 40 năm.

Nhóm bạn ấy hiện nay ở khắp nơi trên thế giới này, châu Âu, Mỹ, Úc, và tất nhiên, Việt Nam. Chúng đông lắm, đến mấy chục đứa, nếu đủ cả thì phải trên 50 người. Và có cả những người đã mất. Đứt đoạn với nhau đến mấy mươi năm, rồi có một người bạn bỏ chúng tôi đi xa một mình. Đau lắm, thương lắm, nhưng cũng chính vì cơ duyên ấy mà chúng tôi đã nối lại với nhau.

Thế là mail qua mail lại, rồi họp mặt, rồi ăn uống, sinh nhật, ca hát, cứ rộn ràng như thuở 15! Mệt lắm, mất thì giờ lắm, nhưng cũng vui lắm.

Rồi bây giờ nhóm bạn ấy còn bày đặt làm ra một cái blog chung nữa chứ. Tôi, đứa được xem là blogger chuyên nghiệp vì tự mình đã có đến 2, 3 cái blog, thực ra cũng đã hơi mệt mỏi với blog rồi. Thế mà khi chúng nó có cái blog đó, tôi vẫn không cưỡng được, cứ một ngày vào đó vài lần.

Cũng chẳng có gì đặc sắc, nếu bạn không phải là một người trong bọn chúng tôi. Chỉ là những tâm tình nho nhỏ, những trò đùa cợt lăng nhăng của trẻ con, nói bậy nói bạ. Đôi khi cũng có những tài hoa trong nhóm chúng tôi, chúng phát ra nào thơ nào văn nào nhạc nào họa. Nhưng đa số là viết lăng nhăng, như tôi đang viết đây, chẳng hạn.

Nhưng không sao; đối với chúng tôi, nó có ý nghĩa, thế là được.

Nên tôi vẫn cứ vào đấy, một ngày ít nhất là vài lần, có khi là vài chục lần. Chỉ là đùa cợt vớ vẩn thôi, y như hồi còn đi học, viết giấy chọc ghẹo nhau, ném qua ném lại, để chống cơn buồn ngủ, để tiếp tục chịu đựng những bài toán nhức đầu, những bài sử - địa lê thê, bài chính trị chán ngắt.

Cái blog ấy, với những đứa bạn thậm chí có thể sẽ khó có cơ hội gặp nhau tận mặt, nó đúng là nơi trú ẩn của tôi. Của chúng tôi.

Nên mới có đoạn 2 của bài thơ Nơi trú ẩn của tôi, như thế này. Chắc chắn là không hay, nhưng mà thật.

Chép lại đây để để giành cho mình, và cho những người bạn gần xa.

-----------
Nơi trú ẩn của tôi

I.
Nơi trú ẩn của tôi
Là thơ đấy
Nhắm mắt lại nghe giòng suối chảy
Nghe gió xanh, nghe tiếng chim thanh
Mở mắt ra là cuộc đời bát nháo
Là gạo tiền cơm áo
Vòng đời xoay nhanh, xoay nhanh
Ôi những con chuột chạy
Vật lộn giành tranh, bon chen rồi cũng vậy
Tôi tìm về với thơ.
(2010)

II.
Nơi trú ẩn của tôi
Là bạn Mười Bê đấy
Xa cách suốt thời gian ngần ấy
Gặp lại vẫn mày tao
Vẫn điên khùng, nói chuyện tào lao
Vẫn chọc ghẹo, dành ăn, vẫn thơ văn nhạc họa
Giòng đời trôi dù mệt nhoài nghiệt ngã
Còn một chỗ về rộn tiếng cười vui
Về đây, người ơi
Bốn mươi năm còn ắp đầy tình bạn
Và còn có cả khoảng không vô hạn
Ta kéo về blog chơi.

(22/9/2012)

-----
Nhân tiện đọc bài này, các bạn đọc bài cũ năm 2010 nhé, ở đây này: http://bloganhvu.blogspot.com/2010/07/noi-tru-cua-toi.html

2 nhận xét:

  1. Cảm ơn tác giả. Bài thơ cảm động và gợi nhớ đến quê hương của Cụ Vũ Hồn với danh thắng Côn Sơn gắn liền với tên tuổi Nguyễn Trãi:
    " Côn Sơn có suối, nước chảy rì rầm, ta lấy làm đàn cầm.
    Côn Sơn có đá, mưa xối, rêu xanh đậm, ta lấy làm chiếu thảm.
    Trong núi có thông, muôn dặm rờn rờn biếc một vùng, ta tha hồ nghỉ ngơi ở trong.
    Trong rừng có trúc, ngàn mẫu in biếc lục, ta tha hồ ngâm nga bên gốc..." (Nguyễn Trãi, Côn Sơn Ca)

    Trả lờiXóa