tag:blogger.com,1999:blog-6219205897181250602.post2557085007637366311..comments2024-03-01T22:36:36.437+07:00Comments on BlogAnhVu: Đàn bò vào thành phố ...Vu Thi Phuong Anhhttp://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.comBlogger3125tag:blogger.com,1999:blog-6219205897181250602.post-38611548446268357812010-01-29T16:57:09.330+07:002010-01-29T16:57:09.330+07:00Tôi có viết cái còm này trên blog của Dr Nikonian....Tôi có viết cái còm này trên blog của Dr Nikonian. Nhưng để chắc ăn, biết đâu bị "tự ý đục bỏ" mất, thôi thì chép nó để ở đây cái đã.<br /><br />Nó ở dưới đây!<br /><br /><em>Thưa các bác,<br />Xin phép mượn nhà bác Nikonian nói chuyện với HQ chút nhé! Cũng như Huy Quang, tại vì cái tranh luận nho nhỏ với bác Hồ Hải về nhạc Trịnh mà tôi cũng mới vừa lên tiếng về nhạc Trịnh, và lại trở lại đây. <br /><br />Tôi đọc cái entry và tất cả những cái còm này rồi, và tôi thấy tất cả đều hay – trước hết, và kể cả, bài đầu tiên của TTD nữa. Cả bác Đào Hiếu, và cả bác Nikonian. Người nào người nấy viết … đâu ra đấy, sắc sảo ra trò. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.<br /><br />Và tôi cũng thấy tất cả đều đúng. Ba phải ư? Nhưng đúng thế, tất cả đều đúng mà, dù ở đây có 2 quan điểm trái ngược.<br /><br />Trong cái còm của mình trên đây, Huy Quang nói, mới ăn mắm tôm xong. Mắm tôm, trước đây người miền Nam không ăn, và chắc chắn không thể nào ngửi nổi. Nhưng bây giờ mọi người đã ăn rồi, ăn cả cà pháo nữa. Và thấy ngon lắm.<br /><br />Còn bố mẹ tôi, người gốc Bắc, thì không ăn sầu riêng. Không ngửi nổi. Có lần, hồi năm bảy mấy lận, có người cho, quý lắm, để trong nhà mẹ tôi không thể nào chịu nổi, phải mau mau đem cho hàng xóm.<br /><br />Còn tôi, tôi có thể ăn một mình hết một trái nho nhỏ, thật đấy! Đặc biệt là khi nào đi làm, rất mệt, và stressed. Ăn xong, thấy … sướng!<br /><br />Ai dám bảo là tôi đúng, và mẹ tôi sai? Sở thích là như thế đó. Tôi thích, thì đúng là tôi thích mà. Và mẹ tôi ghét, thì quả là như thế!<br /><br />Các bác ấy cãi nhau cho vui thôi Huy Quang ạ! Chơi chữ, nó cũng giống như chơi games máy tính, hay là chơi đàn, hay chơi thể thao thôi mà. Riêng bác TTD, bác ấy có hơi lẫn lộn một chút giữa chính trị và âm nhạc. Một bên là phạm trù hoàn toàn lý tính – tính toán, mưu đồ; và một bên là cảm tính – thích hay không thích, nghe xong thấy … sướng, hay là … “muốn ói”. Có lẽ không nên thế, phải không các bác? <br /><br />Nhưng nếu xét bác TTD như một người viết lách, thì bác ấy viết cũng giỏi đấy! Ít ra, bác ấy có cái áo treo rất nhiều huy chương lấp lánh, đẹp! Còn bên trong, thì làm sao biết được! Và không biết thì … phải chọn tư thế của Dr Nikonian thôi, chứ sao!</em>Vu Thi Phuong Anhhttps://www.blogger.com/profile/11263378523301439180noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6219205897181250602.post-76983033841026405532010-01-28T17:29:23.242+07:002010-01-28T17:29:23.242+07:00"Sự thật mất lòng".
Năm 70, đất nước đan..."Sự thật mất lòng".<br />Năm 70, đất nước đang còn chiến tranh, ai có tấm lòng đều xót xa.<br />Trịnh Công Sơn nói đúng lòng người thì nhiều người không thích.<br /><br />Nhạc Trịnh phần lớn là buồn, mà đối với em, khi tôn chỉ cuộc sống là Kinh Thánh thì nhạc Trịnh nói lên đúng những gì Chúa nói.<br /><br />Trong sách Truyền đạo chương 7 câu 2,3,4:<br />"7:2 Đi đến nhà tang chế hơn là đến nhà yến tiệc; vì tại đó thấy sự cuối cùng của mọi người; và người sống để vào lòng. 7:3 Buồn rầu hơn vui vẻ; vì nhờ mặt buồn, lòng được vui. 7:4 Lòng người khôn ngoan ở trong nhà tang chế, còn lòng kẻ ngu muội ở tại nhà vui sướng".<br /><br />và em lại đọc trong chương 7, câu 15,16:<br /><br />"...Người công bình tuy công bình cũng phải hư mất; và kẻ hung ác tuy hung ác lại được trường thọ. 7:16 Chớ công bình quá, cũng đừng làm ra mình khôn ngoan quá; cớ sao làm thiệt hại cho mình?"<br /><br />Cảm ơn chị!<br />HQHUYQUANGhttps://www.blogger.com/profile/01498360551628616834noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6219205897181250602.post-63532646455867619882010-01-28T14:13:40.647+07:002010-01-28T14:13:40.647+07:00Hì hì, Trịnh chỉ có lời kết hợp với cái i a của đi...Hì hì, Trịnh chỉ có lời kết hợp với cái i a của điệu kệ tụng kinh nó hợp với lời than vãn của thân phận con người. Đặc biệt thân phân của một dân tộc lắm bi kịch và đoạn trường như dân tộc Việt.BS Hồ Hảihttps://www.blogger.com/profile/13200149306030584627noreply@blogger.com