Hiển thị các bài đăng có nhãn newyear. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn newyear. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

Viết trước thềm năm mới

Chỉ còn vài phút nữa là bước sang năm 2012 rồi. Lại một năm nữa đến, và tôi thì già đi thêm một chút nữa. Quỹ thời gian còn lại của đời người đối với tôi lại ít đi thêm một chút. Mà nhiều mong đợi của cả cuộc đời, về một đất nước “đàng hoàng hơn, to đẹp hơn” dường như vẫn chưa thành.

Nhìn lại năm 2011, một năm thật đầy biến động, đối với thế giới, với đất nước tôi, và cả với cá nhân tôi. Một năm không mấy dễ dàng, nhưng cũng đã qua rồi. Và chúng ta không bao giờ được quyền nguôi hy vọng.

Vài phút cuối cùng của năm, lại đọc được bài viết của Hà Đình Nguyên “Về một vị đắng”, ở đây: http://dttl-nguoilotgach.blogspot.com/2011/12/ve-mot-vi-ang.html. Thấy lòng cũng đăng đắng (trong đêm vắng).

Chỉ mong rằng năm mới 2012 mọi việc sẽ tốt đẹp hơn, cho tôi, cho những người thân, bạn bè, và cho đất nước.

Happy New Year 2012 to all, my beloved fellow country people.

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

Hội Hoa Xuân 2010, chiều 30 Tết

Xin gửi quý bạn bè gần xa chùm ảnh Hội Hoa Xuân 2010 chiều 30 Tết từ Sài Gòn.

Có lẽ vì chiều 30 nên không khí của hội hoa khá êm đềm và thanh bình, không có cảnh chen chúc. Mà cũng có thể hội hoa chỉ dành cho người lớn tuổi, hoặc gia đình, nên không quá thu hút. Vì nó đã trở thành một truyền thống của Sài Gòn trên 30 năm rồi.

Và cùng với hình ảnh hội hoa, xin gửi đến mọi người lời chúc năm mới hạnh phúc
.
Cọp Canh Dần
Da mồi tóc bạc ta già nhỉ?
Xem hình năm ngoái ở đây để so sánh.
Một góc hội hoa
Bố và con trai bên mai trắng
Cho ngày Valentine
Xương rồng
Mẹ và con gái năm Canh Dần
I am a rock
Hội hoa đã lên đèn
Cá huyết long
Khôi ước mình là con huyết long
San hô
Hai anh em năm cọp
Tranh ghép hoa ngoài cổng hội hoa

Và cuối cùng, ôn lại chút ký ức cũ. Xin đọc lại bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên. Ở đây.

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2009

Đọc lại bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên

Ông đồ

Vũ Đình Liên (1913-96)

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay”.

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm;
Mực đọng trong nghiên sầu...

Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay.
Lá vàng rơi trên giấy;
Ngoài giời mưa bụi bay.

Năm nay đào lại nở,
Không thấy ông đồ xưa.
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ ?


--
Bài thơ này tôi thuộc từ thời tiểu học, và thuộc lòng. Vì nhiều lý do: vì bài thơ quá hay (và buồn), và cũng vì ... tự nhận vơ rằng mình có bà con với nhà thơ, vì thuộc họ Vũ Đình mà lại! (ba tôi là Vũ Đình Nội, ông nội tôi là Vũ Đình Thúc, và các bác, các chú, các anh em họ của tôi đều là Vũ Đình ... ) Nhưng đến đời anh em chúng tôi thì ba tôi không đặt Vũ Đình nữa, vì ... chán rồi, chắc thế.

Còn bây giờ ... những người muôn năm cũ ấy, biết hồn nay đã về đâu?

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2009

Hình ảnh đường hoa Nguyễn Huệ






Hôm nay cả nhà tôi ra đường hoa Nguyễn Huệ - lần đầu tiên xuất hành ra đường ngắm cảnh vào dịp mùng 1 Tết.

Sẽ có người hỏi: Đường hoa có đẹp không? Ừ thì ... cũng đẹp! Nhưng ... cũng chỉ như vậy thôi ... Cũng mái lá, đụn rơm, quang gánh, cầu khỉ, con trâu, bãi lúa ... Và mọi người xúm đông xúm đỏ chụp hình ... Rồi đi hết một vòng, và thế là hết rồi ư?

May là là còn có một hàng tò he, có thể mua mua bán bán ... Tôi mua một con trâu, đứng chờ anh thợ véo véo, nặn nặn ... Con trâu khá giống con heo, bụng to, chân nhỏ, đuôi quắn lại dính tí xanh xanh, không biết người thợ muốn nặn cái gì ở đấy ;-) Có cả một cặp vợ chồng người Tây (đã lớn tuổi), đứng xem và mua một con rồng và một con thỏ, trông rất hí hửng, như trẻ con ...

Ông xã tôi bảo: chợ hoa hay hơn đường hoa, vì có mua bán thực. Còn cái này chỉ xem, năm nào chắc cũng từa tựa nhau, chắc một hồi người ta sẽ chán? Chợ thì sẽ vừa xem, vừa mua bán thật, sẽ có sức sống hơn, mà lại có thể thu lợi cho người bán, và nhà nước thì không phải bỏ tiền ra, lại có thể thu thuế để làm việc công ích ...

Biết làm sao được? Thời của chợ hoa đã thực sự qua rồi. Không ai tắm 2 lần trên cùng một giòng sông ...

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2009

Tôi đang chờ đợi một chầu cafe cuối năm!

Vâng, một chầu cafe cuối năm, một thói quen thú vị mà tôi đã học được từ một người mà đối với tôi trước hết là một người bạn, hoặc một người anh trong gia đình. Dù thật ra thì hoàn toàn không phải thế. Đúng hơn, đây là một người sếp của tôi, vâng, cấp trên trực tiếp của tôi trong hơn 4 năm, cho đến thời gian vừa qua (và có lẽ cả hiện nay nữa? hay là sao, thực tình tôi cũng không rõ?).

Tôi chờ, vì đối với tôi lời mời này nếu có sẽ có nghĩa là những gì tôi đã vô tình xúc phạm anh - chẳng qua là vì công việc mà thôi - cuối cùng cũng đã được bỏ qua vào dịp cuối năm. Để bước sang một năm mới với những điều mới mẻ, tốt đẹp hơn. Để tôi còn có dịp chứng tỏ sự quyết tâm cải thiện của mình như những gì tôi đã nhiều lần lập đi lập lại mà vẫn chứng nào tật nấy (a leopard just won't change his spots, chắc là thế!) Mặc dù ngay cả khi viết những giòng này thì tôi vẫn tin rằng tôi không sai trong lập luận hoặc trong quan điểm, mà chỉ là vấn đề phương pháp mà thôi. It's not the 'what' of what I said or did that was wrong, but 'how' I did it! Biết thế rồi, mà sao tôi vẫn không cách nào tránh khỏi làm anh giận, nhỉ?

Tôi biết là anh rất mệt mỏi với sức ép của công việc hiện nay. Và thực sự, tôi sẵn lòng chia sẻ gánh nặng ấy với anh, nếu tôi có khả năng, và nếu được anh cho phép. Tôi nghĩ có lẽ cả anh lẫn tôi đều hiểu rõ điều này. Nhưng không hiểu vì sao, tôi cũng có cảm giác rất rõ (tôi tin cảm giác này là đúng) rằng chính tôi lại là gánh nặng của anh? Gánh nặng cả về tinh thần lẫn vật chất. Và vì vậy, tôi cũng rất tránh gặp anh, mặc dù không phải là không muốn gặp. Thậm chí đôi lúc còn trông chờ được gặp. Mà hình như anh cũng tránh gặp tôi lâu nay.

Mà thôi, biết làm sao được? Đôi khi đành phải chấp nhận lời khuyên: Khi nước đục, thì không nên thò tay vào vớt cặn, vì khi nước xao động thì chỉ càng đục thêm mà thôi. Hãy chờ cho cặn lắng xuống, rôi lúc ấy mới gạn nước trong ra và lấy cặn. Thôi thì hãy để cho những hạt bụi cặn trong quan hệ giữa anh và tôi lắng xuống, và một lúc nào đó nước sẽ trong trở lại. Còn bây giờ thì đành phải là thời gian chờ ... và chờ thôi ... .

Vì vậy mà chiều nay, 29 tết, và cả sáng mai nữa, 30 tết, tôi vẫn sẽ chờ một lời mời đến dự một chầu cafe cuối năm!!!!