Treo cao lên, những lời ước nguyện của mùa Xuân
Hai tám tết, nhưng thực ra là 29 rồi. Vì năm nay không có ngày 30. Cận tết lắm rồi.
Có dịp ra khu trung tâm Sài Gòn sáng nay nên tôi chụp đại vài tấm hình để ghi lại hình ảnh SG cận tết. Hình chụp vào buổi trưa , khoảng 11, 12 giờ, nên SG đầy nắng chan hòa, rực rỡ. Đường phố được trang hoàng với cây xanh, hoa vàng, cờ đỏ. Người qua lại khá đông nhưng có một vẻ thong thả, ung dung vì là ngày tết, chứ không tất tả ngược xuôi, căng thẳng như những ngày trong năm khi kẹt xe.
Nhà thờ Đức Bà, một trong những biểu tượng của Sài Gòn. May mắn thay, biểu tượng này vẫn tồn tại và sẽ mãi mãi tồn tại, hy vọng thế.
Đường sách SG 2012
Chợt thấy thành phố này vẫn có nét đẹp riêng, dù không có khung cảnh thiên nhiên hữu tình như Hà Nội với Hồ Gươm thướt tha liễu rủ, hay Đà Lạt với Hồ Xuân Hương sương khói mơ màng. Cái đẹp của SG là cái đẹp của trí tuệ và sự sáng tạo của con người, với đường hoa vốn chỉ là những chậu hoa đem sắp đặt lại để phục vụ dịp tết, với đường sách cũng là nét sáng tạo riêng rất đặc trưng của SG, không hổ thẹn là nơi đi đầu trong cả nước về tính năng động, nhanh nhạy thông tin, và khả năng kinh doanh cực giỏi.
Café vỉa hè, một nét văn hóa Sài Gòn
Nhớ một câu truyện tiếu lâm tôi nghe trong chuyến đi Thái Nguyên, như sau:
- Có một đoàn phi thuyền 3 chiếc chở các sinh vật từ bên ngoài trái đất bay đến VN thì hết nhiên liệu nên phải đáp xuống mặt đất, 3 chiếc đáp xuống 3 nơi là Cần Thơ (là trung tâm của đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa của cả nước), Sài Gòn (trung tâm thương mại của cả nước), và Hà Nội, thủ đô yêu dấu. Cùng đáp xuống VN, nhưng khi các sinh vật chui ra khỏi phi thuyền thì số phận của chúng hoàn toàn khác nhau.
Rồng, SG style 2012, đủ kiểu
- Ở Cần Thơ, các sinh vật này bị các anh dân quân bắt, và ngay sau đó là … bị làm thịt để chế ra các món nhậu đặc sản. Ở SG, chúng cũng bị bắt, rồi sau đó đưa vào Sở Thú trưng bày, và bán vé thu tiền với giá rất cao để mọi người đến xem, chụp ảnh. Còn ở Hà Nội, thì chúng cũng bị bắt, bị tạm giữ, và 10 ngày sau thì … chết đói. Hỏi tại sao, câu trả lời là như thế này: “Chúng tôi vẫn đang chờ ý kiến cấp trên xem nên duyệt cho chúng ăn uống theo tiêu chuẩn nào, cán bộ hay thường dân, và nếu cán bộ thì bậc mấy?”
Tiếu lâm, nhưng thật đáng suy nghĩ. Mà đó là truyện tiếu lâm do miền Bắc đặt ra đấy, chứ tôi không thiên vị SG đâu ạ.
Sài Gòn đẹp lắm, SG ơi!
“Người Sài Gòn”, dù có hộ khẩu ở đây, hay chỉ là … du khách. Thành phố mở, luôn mở rộng vòng tay chào đón mọi người.
Nhìn những cảnh SG tưng bừng, lại chạnh lòng nhớ cái đói, cái rét lạnh căm căm ở miền biên giới phía Bắc, với những em bé ở Giền Thàng đến trường phong phanh trong giá rét. Và nhớ Tiên Lãng với gia đình anh Vươn năm nay không nơi nương tựa, không điều kiện sinh sống. Và lòng chùng xuống một chút.
Tự nhiên nhớ đến câu cuối trong một bài hát cũ, “Đêm nguyện cầu”: “Nhà VN yêu dấu ơi, bao giờ thanh bình?”