Ngồi dọn máy, tự nhiên tìm thấy một tấm hình chụp tôi đang phát biểu trong một hội nghị về chất lượng giáo dục tại Ấn Độ vào tháng 3/2011. Một chuyến đi … bão táp với rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ, với một người đồng nghiệp nhỏ ở nơi mà giờ đây tôi đã rời xa. Đưa lên đây để lưu cho mình, hình ảnh của một thời.
Một thời để yêu và một thời để nhớ? (Cải lương quá nhỉ?)
Vào thăm chị!
Trả lờiXóaChị viết về thơ - đề tài tôi chịu chết. Chúc chị nhiều sức khỏe - niềm vui!