Bai nay viet lau roi, tu hom moi den Pittsburgh, ma hom nay moi post duoc. Enjoy!
---------
---------
Bây giờ là 4:30 sáng ở Pittsburgh. Chuyến bay từ San Antonio qua Dallas đáp xuống sân bay Pittsburgh vào 1 giờ sáng, và tôi không thể ngủ được nữa vì đã quá giấc. Và cũng vì vẫn còn vương vấn trong đầu những kỷ niệm, hình ảnh rất thoáng qua nhưng (có lẽ vì thế mà) cũng rất đẹp về thành phố San Antonio nhỏ nhắn, xinh xắn, nơi có ngôi trường University of the Incarnate Word mà chúng tôi vừa đến thăm theo lời mời của trường.
Ấn tượng về thành phố San Antonio thật đẹp. Tôi đã đến thành phố này lần thứ hai, lần đầu vào năm 2009 khi tham dự Hội nghị của ABET chỉ chưa đầy ngày, lúc ấy ở ngay trung tâm thành phố và cũng đã đến thăm qua những điểm mà khách du lịch hay đến. Lần này cũng chỉ chưa đầy 3 ngày, nhưng do có “thổ công” dẫn đi giới thiệu nên thành phố này đã hiện ra trong mắt tôi với toàn bộ vẻ đáng yêu của nó.
Không thể nói hết thành lời những gì tôi đã cảm nhận, thôi thì đưa lên đây những bức hình mà tôi đã chụp để hình ảnh nói giúp tôi những gì cần nói. Chỉ biết tóm gọn ấn tượng của tôi trong cái tựa của entry này. Quả thực, San Antonio là một thành phố vô cùng đáng yêu: nhỏ nhắn, xinh xắn, thân thiện, nhưng không hề kém phần cosmopolitan (không biết phải dịch từ này ra như thế nào cho “đắt” nhỉ, tôi xin tạm dịch là “lịch lãm”). Cũng vậy, ngôi trường UIW rất thân thiện, quy mô không lớn (dưới 10 ngàn sinh viên), “một nơi ai cũng quen nhau” (cụm từ lấy từ tựa một cuốn sách của Hoàng Ngọc Tuấn trước năm 1975), nhưng cũng không kém phần hiện đại, và mức độ quốc tế hóa rất cao. Nói như anh Diệp, người đồng hành trong chuyến đi của tôi, “quốc tế hóa dường như là một chiến lược phát triển của UIW”.
Và những con người tôi gặp, đặc biệt là Murat, trưởng phòng QHQT của UIW (my counterpart), cũng vô cùng dễ mến. Như toàn bộ gia đình anh: cô vợ trẻ xinh xắn và 2 cô cô con gái bé bỏng, papa’s daughters, lúc nào cũng luôn miệng “papa”, “papa”. Tôi tự hỏi, sự dễ mến của cả gia đình Murat là đặc điểm của người Thổ Nhĩ Kỳ vốn là nguồn gốc của Murat (anh là công dân Mỹ thế hệ đầu tiên, và cô vợ của anh cũng thế), hay là của San Antonio? Hoặc cả hai, có lẽ thế.
San Antonio ơi, “nàng” sẽ vào trong danh sách những thành phố tôi yêu. Như Madison (Wisconsin) mà khi tôi đến từ năm 1989 tôi đã ngay lập tức fell in love with. Như Canberra, Melbourne của Úc mà một thời tôi đã xem như quê hương thứ hai, thực vậy – well, quê hương “học thuật” của tôi, nơi tôi đã trưởng thành về mặt tri thức. Như Torronto, mặc dù rất ngắn, nhưng cũng đủ gây cho tôi rất nhiều thiện cảm. Có lẽ tôi chỉ thích hợp với những thành phố nho nhỏ, xinh xinh, hiền hòa như San Antonio thôi. Thích hợp cho những người hướng nội, thích ngồi một mình lặng im trong tĩnh mịch – như buổi sáng hôm nay trong khách sạn tại Pittsburgh khi mọi người ngủ say. Lặng lẽ, tĩnh mịch, nhưng lòng rất thanh thản, nhẹ nhàng và vui sướng.
Và lại nhớ đến một bờ vai vững chãi đang chờ tôi ở VN. Bao giờ thì mình có thể cùng nhau trên những chuyến đi như thế này, đến những thành phố mà em rất yêu, hở anh?
Chị có đi River Walk San Antonio vào ban đêm và thành Alamo vào buổi trưa Weekend?
Trả lờiXóaĐọc bài này của PA đã lâu, vậy mà câu hỏi cuối bài viết của PA lại khiến tôi nhớ tới khi cùng vợ mình dạo bước trên đất Mỹ trong những ngày cuối tháng Tư, đầu tháng Năm này; "Và lại nhớ đến một bờ vai vững chãi đang chờ tôi ở VN. Bao giờ thì mình có thể cùng nhau trên những chuyến đi như thế này, đến những thành phố mà em rất yêu, hở anh?"
Trả lờiXóaCũng như PA, vợ tôi gắn bó với nghề giáo từ nhiều năm nay và cũng đến Mỹ hai lần để tham gia hội thảo về khoa học giáo dục.
Khác với PA, chúng tôi luôn bên nhau 'trên từng cây số'.
Lần trước, vợ tôi đọc báo cáo tại San Diego. Chúng tôi đến đó rồi 'tiện thể' ghé qua Las Vegas, Los Angeles, Seattle, Washington DC, New Yook...
Lần này, hội nghị về giáo dục so sánh tổ chức tại San Juan (Pueto Rico), tôi lại "ăn theo" và chúng tôi cùng đến Houston, Miami, Long Beach, Irvine...
Vẫn nhớ Tagore đã viết "...có bao lăm ngắn ngủi đời người...". Đâu đó người ta hay dùng điệp khúc 'chính phủ của dân, do dân và vì dân'; chúng tôi xin chiếm dụng ý, đổi thành: cuộc sống của mình, do mình và vì mình!