Bài thơ này tôi đã đọc được cách đây ít lâu trên trang poetryfoundation.org và thấy rất thú vị, nên đã dịch ra vài dòng rồi bỏ dở vì chưa tìm được câu từ cho thích hợp. Hôm nay nghỉ Tết có chút thời gian nên lấy ra hoàn tất nó để đưa lên đây để các bạn đọc chơi cho vui. Bài thơ này tuy là tả thực về những chú ong thỉnh thoảng vẫn đâm đầu vào cửa kiếng như ta vẫn thấy, nhưng cũng có thể đọc theo nghĩa bóng để chỉ những nỗ lực vô vọng của mỗi chúng ta khi không hiểu rõ vấn đề mà mình phải đối đầu. Hy vọng trong năm mới không có ai trong chúng ta phải rơi vào tình trạng đâm đầu vào cửa kiếng như thế này nhé.
Bài thơ gốc có thể tìm được ở đây: http://www.poetryfoundation.org/poem/244888
Up Against It
Đâm đầu vào cửa kiếng
Bài thơ gốc có thể tìm được ở đây: http://www.poetryfoundation.org/poem/244888
Up Against It
It’s the way they cannot understand the window
they buzz and buzz against, the bees that take
a wrong turn at my door and end up thus
in a drift at first of almost idle curiosity,
cruising the room until they find themselves
smack up against it and they cannot fathom how
the air has hardened and the world they know
with their eyes keeps out of reach as, stuck there
with all they want just in front of them, they must
fling their bodies against the one unalterable law
of things—this fact of glass—and can only go on
making the sound that tethers their electric
fury to what’s impossible, feeling the sting in it.
Đâm đầu vào cửa kiếng
Chiếc cửa kiếng kia, chúng không sao hiểu nổi
Cứ vù vù bay, đâm đầu vào chiếc cửa trong veo
Những chú ong lạc phòng khách nhà tôi
Khi tha thẩn bay chơi không chú ý
Chỉ đến khi thấy đầu va vào cửa kiếng
Mới hoảng hồn: không khí sao giờ đông cứng như băng.
Và cái thế giới kia, sao kẹt lại nơi này
Khi vạn vật ngoài kia còn nguyên vẹn
Lấy hết sức bình sinh, chúng lại quăng mình vào cửa kiếng
Cố vượt qua cái quy luật vô hình
Của vạn vật - cái thực tại trong suốt kia bằng kiếng
Và cứ vậy, chúng rít lên những tiếng kêu phẫn nộ
Tuyệt vọng trước sức mạnh vô hình, nọc độc buốt trong tim.
(PA dịch)
Và cái thế giới kia, sao kẹt lại nơi này
Khi vạn vật ngoài kia còn nguyên vẹn
Lấy hết sức bình sinh, chúng lại quăng mình vào cửa kiếng
Cố vượt qua cái quy luật vô hình
Của vạn vật - cái thực tại trong suốt kia bằng kiếng
Và cứ vậy, chúng rít lên những tiếng kêu phẫn nộ
Tuyệt vọng trước sức mạnh vô hình, nọc độc buốt trong tim.
(PA dịch)
--------
Ai muốn biết thêm về tác giả bài thơ này thì vào đọc ở đây: http://www.poetryfoundation.org/bio/eamon-grennan.
Ai muốn biết thêm về tác giả bài thơ này thì vào đọc ở đây: http://www.poetryfoundation.org/bio/eamon-grennan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét