Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐCS. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐCS. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

Rất đáng đọc và suy ngẫm: "Dân chủ TQ cất bước từ dân chủ trong Đảng"

Bài đó ở đây.

Tôi không hiểu các bạn bè tôi, những người hay đọc blog này, sẽ nghĩ gì về bài viết. Riêng tôi, tôi lưu lại đây để làm tư liệu cho chính mình, và làm cái cớ cho những trao đổi, tranh luận với những người có cùng mối quan tâm.

Sẽ nghĩ thêm về bài viết sau (bây giờ phải đi làm). Nhưng bây giờ thì cần ghi lại một suy nghĩ riêng: lập luận của tác giả bài viết (người TQ) có nhiều ý trùng với ý của tôi trước đây, khi tôi vẫn còn ở tuổi cuối 30, đầu 40, là giảng viên, và Phó Trưởng Khoa, của một ngôi trường và một khoa khá nổi tiếng (vào thời đó, ít ra là thế).

Tôi đã từng động viên các bạn bè, đồng nghiệp và sinh viên của mình, những người có tài năng và tâm huyết nhưng vì lý do gì đó không muốn hoặc không được vào đảng thời trước, nay bắt đầu có cơ hội để vào (lúc ấy, cũng như bây giờ, tôi vẫn không phải là đảng viên), rằng: nếu các bạn nói "vàng thau lẫn lộn" (trong đảng, that is), thì chính các bạn lại càng nên vào, để vàng nhiều hơn thau!

Tôi đã nói như vậy, và tin như vậy, trong một thời gian khá dài. Nhưng rồi cho đến nay tôi vẫn chưa - và sẽ không - là đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam.

Vì sao? Vì sao? Có lẽ vì tôi chưa thấy, và vì thế chưa tin, rằng đảng có khả năng thực sự đổi mới? (Tôi sẽ rất hạnh phúc nếu đảng chứng minh được rằng tôi sai). Mặc dù tôi vẫn biết, trong cơ chế hiện nay chỉ có đảng viên mới là người có đầy đủ quyền tham gia các hoạt động chính trị của đất nước.

Nhưng thử nghĩ mà xem, sao lại thế nhỉ? Sao lại chỉ có đảng viên mới được quyền tham gia đầy đủ mọi hoạt động chính trị? Ví dụ, có vị trí lãnh đạo hoặc quản lý trong các cơ quan (tôi là một trường hợp rất ngoại lệ mà tôi vẫn rất biết ơn, nhưng còn những người khác giống tôi thì sao? Họ ở đâu?) Ví dụ, có thể là đại biểu quốc hội (vốn hiện nay có đến 90% hoặc hơn nữa là đảng viên, trong khi tỷ lệ đảng viên chỉ khoảng hơn 3% dân số). Ví dụ, được đóng góp vào các chính sách lớn của quốc gia.

Chẳng phải cái tài của một đảng cầm quyền là thu hút tài trí của toàn dân để đóng góp vào sự phát triển của đất nước, của xã hội hay sao? Có xá gì niềm tin vào các chủ thuyết mà thực ra chỉ là sản phẩm của chính con người tạo ra và không thực sự tồn tại, nhỉ?

Viết ra đây, để suy nghĩ và chia sẻ. Mong nhận ý kiến của mọi người.