Mấy ngày nay, số người đọc blog của tôi bỗng tăng lên một cách ... âm thầm (tức không đột biến) nhưng đều đặn. Mà điều này lại trùng với việc mấy ngày nay tôi có đăng lên câu chuyện của bạn tôi và mấy bài viết của chị ấy.
Còn nữa, "nhà văn-bạn già" của tôi ơi, cảm động chưa và cũng vui mừng chưa, hôm qua tôi còn có được điện thoại tận bên Úc của một người, tạm gọi là bạn nhỏ (lẽ ra phải gọi là "bạn trẻ" cho nó đối lại với "bạn già"), quá cảm động sau khi đọc bài "Bạn tôi viết (2)", để chia sẻ những cảm xúc với tôi. Vì bạn ấy cũng "đồng cảnh ngộ", ấy là theo lời của bạn ấy, nhưng mà là người ở đầu bên kia, chứ không phải là ở đầu VN như chị bạn tôi.
Đưa ra mấy chi tiết này, để thấy rằng câu chuyện của chị bạn tôi có khá nhiều người quan tâm. Và để thấy rằng chị ấy đúng là có văn tài thật sự. Vì chị ấy viết rất bình thản, "như rượu được cất, chắt ra từng giọt" - đấy là lời của người bạn nhỏ của tôi trên điện thoại hôm qua.
Đấy nhé, thế là lại thêm một lần nữa, tôi đã giúp "phát hiện nhân tài" - lần này là nhân tài văn học - cho đất nước. Từ xưa đến giờ, tôi vẫn có một niềm tự hào âm thầm rằng mình có tài ... phát hiện nhân tài. Ai không tin thì hỏi bạn bè hoặc đồng nghiệp của tôi mà xem, thì sẽ rõ. Ai đã từng làm việc với tôi, "qua tay tôi", thì sau đó đều phát triển rất tốt, đến nỗi tôi đã có lần "vênh váo" nói rằng, "tôi chạm đến ai thì người ấy nở hoa". Lớn lối quá, tôi nghĩ bà bạn già của tôi sẽ nghĩ thế khi chị ấy đọc. Nhưng mà ... nó đúng mà, phải không chị?
Thôi nói lăng nhăng thế đủ rồi. Bây giờ thì mọi người đọc nhé. Bài này chị ấy viết cách đây hơn một năm, khi nhận được tin xa. Tin ấy là gì, có lẽ tôi không cần tôi giới thiệu nhiều. Tự nó đã đủ cho nó. Cũng đâu có cần biết cụ thể hơn nữa phải không, nỗi đau là nỗi đau, dù hoàn cảnh gây ra nó là như thế nào thì cũng thế thôi mà.
----------------
Đã buồn chết theo sau ngày vực sâu
Chuyến đi An Giang ngày 19 tháng 7 năm 2009
Suốt đêm tôi chỉ ngủ chãp chờn. Mỗi lần tỉnh dậy là một lần đau đớn -- khi ý thức trở về và tôi biết tôi đang phải đối mặt với điều gì... 3 giờ sáng . Chuông báo thức reo. Tôi thức dậy để chuẩn bị cho chuyến đi.
Trời vẫn còn tối. Xe đi trên những phố sáng đèn mà vắng lặng. Sáng chủ nhật, người ta dậy trễ. Rồi trời sáng dần. Môt ngày âm u, se lạnh. Bầu trời có những đám mây lông cừu. Tôi đi... đi mãi. Rồi nắng lên nhợt nhạt trên nền bầu trời mây mù. Một thứ ánh sáng lạ. Tôi đi qua không biết bao nhiêu cây cầu. Tôi rải nỗi- buồn của tôi đi suốt con đường Tôi nhờ giòng sông chở nôi buồn của tôi ra biển. Nhưng sao lòng tôi vẫn nặng nề? Dân chúng hai bên đường bắt đầu một ngày bình thường của họ, họ đi lại, mua bán bình thản và tự nhiên biết bao nhiêu! Sao tôi không được như họ?
Buổi trưa, nắng lên gay gắt. Tôi ngủ gà ngủ gật, nhưng lòng vẫn mơ hồ biết mình đang đau đớn. Đến chùa Bà, tôi cầu cho tôi được bình an, công việc thuận lợi, Tôi cầu cho Phương và Quang có được một đứa con. Tôi đã muốn cầu xin một phép lạ, nhưng tôi biết tất cả đã quá muộn, đã vô vọng. Sẽ không còn hy vọng gì nữa cho đến ngày tôi hồi sinh.
Rồi tôi lại lên đường trở về. Tôi nhìn nhưng căn nhà xinh xắn nằm ẩn khuất sau nhưng lùm cây và ao ước có một nơi trú ẩn yên tĩnh, để tôi bước vào và đóng cửa lại, ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài. Buổi chiều. Xe đi trong hoàng hôn âm u, Trời như muốn đổ mưa. Hai bên đường tôi bắt gặp những người đàn ông ngồi thong dong trước hiên nhà, những người đàn bà ngồi chơi với đứa con nhỏ. Họ có được bình an mà tôi đã đánh mất không biết đến bao giờ mới tìm lại được. Tôi đã mất sự yên bình từ ngày yêu Anh...
Rồi trời tối dần. Bỗng dưng tôi thấy tôi đang đi trong đêm. Đêm tối như đôi cánh che chở tôi, để tôi môt mình với nỗi bất hạnh của mình, không phải nhìn thấy ai, không phải che dấu nỗi đau của mình. Tôi biết ngày mai sẽ đến, ngày sẽ lên mà không cần biết tôi như thế nào. Cuộc sống là con đường độc đạo ngay dưới chân mình, chỉ có thể bước đi mà không thể dừng hay quay lại. The way is one. Nỗi bất hạnh lớn hơn là ngày mai tôi sẽ tiếp tục đi, mang theo nỗi buồn của tôi. Rồi có một ngày tôi sẽ bỏ nó lại bên đường và bước đi thanh thản. Nhưng ngày đó bao giờ mới đến? —không phải ngày mai hay ngày mốt. Một ngày rất xa ngày hôm nay.
Tôi muốn nhìn thấy tôi ngày này năm sau.
Hiển thị các bài đăng có nhãn love. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn love. Hiển thị tất cả bài đăng
Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010
Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010
Bạn tôi viết (2): Về chia tay
Bạn tôi, mọi người chắc đã thấy quen quen rồi. Còn những người biết tôi thì đều nhận ngay ra là ai ngay từ bài viết đầu tiên của tôi khi nhắc đến chị ấy.
Nhưng có nhiều điều về chị ấy mà tôi chưa biết hết. Tôi nghĩ, có lẽ nửa kia của chị ấy cũng không biết hết. Và sẽ không còn cơ hội để biết thêm nữa.
Ví dụ, chị ấy là một nhà văn thật có tài. Mọi cái chị ấy viết ra trong thư gửi cho bạn bè đều có thể xem là những tác phẩm - well, những tiểu phẩm. Như bài tôi sắp đăng dưới đây.
Bài này được viết trước ngày chị ấy ra tòa để chia tay với cái mà chị ấy tin là nửa kia của mình. Viết để gửi cho bạn bè, vì trước sau gì thì cũng phải nói ra cho bạn bè biết. Vì khi chị ấy lập gia đình, ở tuổi không còn trẻ nữa, bọn tôi mừng cho chị ấy biết bao.
Dù biết rằng sẽ có những khó khăn cho chị ấy, khi vợ chồng rơi vào cảnh Ngưu Lang - Chức Nữ. Vì người ở VN, người thì ở Đức.
Vì Ngưu Lang - Chức Nữ như thế, nên mỗi lần chị ấy đi sang Đức thăm chồng, hoặc chồng chị ấy về VN, thì bọn tôi đều được biết trước cả ... nửa năm. Vì chị là người cẩn thận, làm gì cũng chuẩn bị trước, có kế hoạch tỉ mỉ. Và cũng vì những chuyến viếng thăm như vậy thực sự là những sự kiện trong cuộc sống của chị, đó là tôi thấy như thế.
Chúng tôi cũng xem chồng chị như một người thân trong nhóm bạn của mình. Và rất hay hỏi thăm về anh. Nhưng có một dạo khi hỏi về anh thì chị tránh không nói, hoặc bảo là anh ấy lúc này thế nào ấy, bận rộn, ít xuất hiện, không gặp vv. Nhưng chị nói về điều ấy rất bình thản, nên bọn tôi chẳng bao giờ nghĩ gì cả.
Thế rồi đùng một cái, chị tâm sự với tôi và một bạn già khác. Chính chị nói ra. Và ... khóc. Đấy, dưới bề ngoài trầm tĩnh, bình thản của chị, là một con người khác. Sóng ngầm dữ dội và dường như không bao giờ yên.
Nếu không thế, thì chị không thể nào viết được nhanh như thế - chỉ một buổi tối - mà thành một "tác phẩm" tuyệt vời như thế. Chị viết quá dễ dàng, vì chị chỉ cần viết ra cái vẫn ở trong lòng mình mà thôi.
Tôi đọc, và thấy rất cảm động. Nên nhất định đòi đăng lên blog cho mọi người đọc. Và chị đã đồng ý. Bình thản. Cứ như chị đã hết đau. Mọi việc dường như đã qua như một cơn gió thoảng.
Nhưng, các bạn chú ý nhé, chỉ là "dường như" thôi. Dường như ... Giống như trong câu hát: "Dường như ai đi ngang cửa/Gió mùa đông bắc se lạnh/Chiếc lá thu vàng đã rụng/Chiều nay cũng bỏ ta đi".
Bài hát rất hay, lời rất đẹp, nhưng mà buồn.
Như "tác phẩm" của bạn tôi. Dưới đây. Các bạn thưởng thức nhé.
-----------------
… nghe tim nức nở trở về….
Một đêm mất ngủ, bỗng dưng tôi nghĩ đến hai chữ “khánh tận”.
Năm 1945, ba má tôi từ Sàigòn tản cư về Cần Thơ. Sau chiến tranh ba má tôi trở lại nhà, thấy nhà cửa hoang tàn, tiền bạc, đồ đạc mất sạch.. Mất hết mọi thứ, chỉ còn hai ông Phật Di-lặc bằng sứ bị mối xông nên bọn hôi của không để ý đến., và một tấm màn cửa, má tôi lấy may áo cho chị tôi. Bây giờ vẫn còn hai tượng Phật Di-lặc mà cả nhà tôi đều trân trọng. Đó là nhân chứng thầm lặng của một thời loạn lạc với những số phận long đong. Hai cái tượng sứ vô tri mà kể được cả một câu chuyện về một quãng đời. Ba má tôi trắng tay, nhưng cũng như tất cả mọi người thời đó, ba má tôi đã vượt qua những thăng trầm của số phận để xây dựng lại từ đầu, để sau này các chị em tôi lần lượt ra đời, có nhà để ở, và được học hành. Quả là “người còn thì của vẫn còn…”
Tôi nghĩ đến tôi bây giờ. Tôi cũng đang trắng tay. Tôi đã đầu tư tình yêu vào một cuộc tình 20 năm và đã mất sạch. Nhưng tôi không thể làm lại từ đầu. Không còn thời gian, không còn niềm tin thì làm sao bắt đầu trở lại? Ngày xưa tôi đã đem tặng trái tim mình, để bây giờ nó khóc lóc trở về và tôi chẳng biết phải làm gì với nó. Nó đem về những tình yêu-không- cần -đến, những hạnh- phúc- chưa- từng -sống –qua, nhưng tôi bây giờ là một cỗ xe già nua làm sao chở nổi một kiện hàng nặng như thế? Tôi biết trao cho ai cái hạnh phúc tôi để dành bấy lâu, nặng dần theo ngày tháng qua?
If I could save time in a bottle
The first thing I’d like to do
Is to save every day till eternity passes away
Just to spend them with you
If I could make days last forever,
If words could make wishes come true
I’d save every day like a treasure and then gain
I would spend them with you.
Ờ, ngày xưa yêu nhau, tôi cũng muốn làm như thế. Tôi muốn chứa thời gian thừa thãi và vô vị khi xa nhau vào những cái chai, để bao giờ gần nhau thì trút ra mà hưởng thụ! 20 năm…. Tôi đã để dành được bao nhiêu thời gian rồi nhỉ? Những cái chai chứa thời gian đã chất đầy các ngăn kệ rồi. Và bây giờ cái hạnh phúc tôi chưa hưởng được ấy sẽ dành cho ai? Nếu tôi có con, tôi sẽ dành hết cho con tôi. Con tôi sẽ sống những ngày tôi chưa sống. Em sẽ là muà xuân của mẹ… Phải rồi, con sống giùm mẹ mùa xuân mà mẹ đã bỏ lỡ để mẹ nhìn thấy lại mùa xuân của mình. Bây giờ tôi hiểu vì sao ông Trịnh Công Sơn lại đi tìm môi nào hãy còn thơm, tóc nào hãy còn xanh, tim nào có bình yên… ấy là đi tìm một trái tim trẻ trung chứa hộ cái tình yêu quá nồng nàn , không dành cho người già. Nhưng người trẻ thì đã có quá nhiều, chỗ đâu mà chứa hộ cho người khác? Cuộc đời như thế đấy. Tuổi trẻ thì không cần, tuổi già thì không thể!
Này H. ơi, đừng để dành hạnh phúc. Hạnh phúc như chiếc bánh thơm ngon, hãy thưởng thức ngay đi. Đừng để dành làm gì. Hạnh phúc để dành giống như chiếc bánh cũ nhạt nhẽo, chẳng còn hương vị gì nữa.
Tôi ngồi đây như một người chơi cổ phiếu bị phá sản, trong tay cầm hàng đống những tấm phiếu không còn giá trị gì nữa. Đó là tình yêu tràn đầy trong trái tim trở về của tôi. Nhưng rôi không thể cho mà cũng chẳng ai cần đến.
Tôi đi tìm hạnh phúc nhưng lại tìm thấy nỗi bất hạnh của mình, Các bạn của tôi ơi! Mỗi lúc ngồi giữa gia đình êm ấm của các bạn, các bạn nhớ đó không phải là ngẫu nhiên mà là một điều rất đặc biệt, một sự may mắn hiếm có, bởi có người đi tìm suốt đời không gặp.
Ngày mai tôi ra toà. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Mũi tên đã bắn đi , sẽ miệt mài bay theo hướng định sẵn, và đến chỗ phải đến.
Tôi đang rời bỏ một căn nhà, khép cửa lại phiá sau.
Tôi đi
Biết rằng sau lưng không ai gọi
Và bầu trời trước mặt bỗng mênh mông.
Tôi nói với các bạn: Tôi là người phá sản và không thể bất đầu làm lại được nữa.
Các bạn nhớ nhé: Hạnh phúc của các bạn là sự may mắn hiếm có.
Và điều này nữa: các bạn – giống như hai ông Phật Di-lặc , là những gì còn lại sau khi tôi đã mất hết mọi thứ khác.
I love you all.
Nhưng có nhiều điều về chị ấy mà tôi chưa biết hết. Tôi nghĩ, có lẽ nửa kia của chị ấy cũng không biết hết. Và sẽ không còn cơ hội để biết thêm nữa.
Ví dụ, chị ấy là một nhà văn thật có tài. Mọi cái chị ấy viết ra trong thư gửi cho bạn bè đều có thể xem là những tác phẩm - well, những tiểu phẩm. Như bài tôi sắp đăng dưới đây.
Bài này được viết trước ngày chị ấy ra tòa để chia tay với cái mà chị ấy tin là nửa kia của mình. Viết để gửi cho bạn bè, vì trước sau gì thì cũng phải nói ra cho bạn bè biết. Vì khi chị ấy lập gia đình, ở tuổi không còn trẻ nữa, bọn tôi mừng cho chị ấy biết bao.
Dù biết rằng sẽ có những khó khăn cho chị ấy, khi vợ chồng rơi vào cảnh Ngưu Lang - Chức Nữ. Vì người ở VN, người thì ở Đức.
Vì Ngưu Lang - Chức Nữ như thế, nên mỗi lần chị ấy đi sang Đức thăm chồng, hoặc chồng chị ấy về VN, thì bọn tôi đều được biết trước cả ... nửa năm. Vì chị là người cẩn thận, làm gì cũng chuẩn bị trước, có kế hoạch tỉ mỉ. Và cũng vì những chuyến viếng thăm như vậy thực sự là những sự kiện trong cuộc sống của chị, đó là tôi thấy như thế.
Chúng tôi cũng xem chồng chị như một người thân trong nhóm bạn của mình. Và rất hay hỏi thăm về anh. Nhưng có một dạo khi hỏi về anh thì chị tránh không nói, hoặc bảo là anh ấy lúc này thế nào ấy, bận rộn, ít xuất hiện, không gặp vv. Nhưng chị nói về điều ấy rất bình thản, nên bọn tôi chẳng bao giờ nghĩ gì cả.
Thế rồi đùng một cái, chị tâm sự với tôi và một bạn già khác. Chính chị nói ra. Và ... khóc. Đấy, dưới bề ngoài trầm tĩnh, bình thản của chị, là một con người khác. Sóng ngầm dữ dội và dường như không bao giờ yên.
Nếu không thế, thì chị không thể nào viết được nhanh như thế - chỉ một buổi tối - mà thành một "tác phẩm" tuyệt vời như thế. Chị viết quá dễ dàng, vì chị chỉ cần viết ra cái vẫn ở trong lòng mình mà thôi.
Tôi đọc, và thấy rất cảm động. Nên nhất định đòi đăng lên blog cho mọi người đọc. Và chị đã đồng ý. Bình thản. Cứ như chị đã hết đau. Mọi việc dường như đã qua như một cơn gió thoảng.
Nhưng, các bạn chú ý nhé, chỉ là "dường như" thôi. Dường như ... Giống như trong câu hát: "Dường như ai đi ngang cửa/Gió mùa đông bắc se lạnh/Chiếc lá thu vàng đã rụng/Chiều nay cũng bỏ ta đi".
Bài hát rất hay, lời rất đẹp, nhưng mà buồn.
Như "tác phẩm" của bạn tôi. Dưới đây. Các bạn thưởng thức nhé.
-----------------
… nghe tim nức nở trở về….
Một đêm mất ngủ, bỗng dưng tôi nghĩ đến hai chữ “khánh tận”.
Năm 1945, ba má tôi từ Sàigòn tản cư về Cần Thơ. Sau chiến tranh ba má tôi trở lại nhà, thấy nhà cửa hoang tàn, tiền bạc, đồ đạc mất sạch.. Mất hết mọi thứ, chỉ còn hai ông Phật Di-lặc bằng sứ bị mối xông nên bọn hôi của không để ý đến., và một tấm màn cửa, má tôi lấy may áo cho chị tôi. Bây giờ vẫn còn hai tượng Phật Di-lặc mà cả nhà tôi đều trân trọng. Đó là nhân chứng thầm lặng của một thời loạn lạc với những số phận long đong. Hai cái tượng sứ vô tri mà kể được cả một câu chuyện về một quãng đời. Ba má tôi trắng tay, nhưng cũng như tất cả mọi người thời đó, ba má tôi đã vượt qua những thăng trầm của số phận để xây dựng lại từ đầu, để sau này các chị em tôi lần lượt ra đời, có nhà để ở, và được học hành. Quả là “người còn thì của vẫn còn…”
Tôi nghĩ đến tôi bây giờ. Tôi cũng đang trắng tay. Tôi đã đầu tư tình yêu vào một cuộc tình 20 năm và đã mất sạch. Nhưng tôi không thể làm lại từ đầu. Không còn thời gian, không còn niềm tin thì làm sao bắt đầu trở lại? Ngày xưa tôi đã đem tặng trái tim mình, để bây giờ nó khóc lóc trở về và tôi chẳng biết phải làm gì với nó. Nó đem về những tình yêu-không- cần -đến, những hạnh- phúc- chưa- từng -sống –qua, nhưng tôi bây giờ là một cỗ xe già nua làm sao chở nổi một kiện hàng nặng như thế? Tôi biết trao cho ai cái hạnh phúc tôi để dành bấy lâu, nặng dần theo ngày tháng qua?
If I could save time in a bottle
The first thing I’d like to do
Is to save every day till eternity passes away
Just to spend them with you
If I could make days last forever,
If words could make wishes come true
I’d save every day like a treasure and then gain
I would spend them with you.
Ờ, ngày xưa yêu nhau, tôi cũng muốn làm như thế. Tôi muốn chứa thời gian thừa thãi và vô vị khi xa nhau vào những cái chai, để bao giờ gần nhau thì trút ra mà hưởng thụ! 20 năm…. Tôi đã để dành được bao nhiêu thời gian rồi nhỉ? Những cái chai chứa thời gian đã chất đầy các ngăn kệ rồi. Và bây giờ cái hạnh phúc tôi chưa hưởng được ấy sẽ dành cho ai? Nếu tôi có con, tôi sẽ dành hết cho con tôi. Con tôi sẽ sống những ngày tôi chưa sống. Em sẽ là muà xuân của mẹ… Phải rồi, con sống giùm mẹ mùa xuân mà mẹ đã bỏ lỡ để mẹ nhìn thấy lại mùa xuân của mình. Bây giờ tôi hiểu vì sao ông Trịnh Công Sơn lại đi tìm môi nào hãy còn thơm, tóc nào hãy còn xanh, tim nào có bình yên… ấy là đi tìm một trái tim trẻ trung chứa hộ cái tình yêu quá nồng nàn , không dành cho người già. Nhưng người trẻ thì đã có quá nhiều, chỗ đâu mà chứa hộ cho người khác? Cuộc đời như thế đấy. Tuổi trẻ thì không cần, tuổi già thì không thể!
Này H. ơi, đừng để dành hạnh phúc. Hạnh phúc như chiếc bánh thơm ngon, hãy thưởng thức ngay đi. Đừng để dành làm gì. Hạnh phúc để dành giống như chiếc bánh cũ nhạt nhẽo, chẳng còn hương vị gì nữa.
Tôi ngồi đây như một người chơi cổ phiếu bị phá sản, trong tay cầm hàng đống những tấm phiếu không còn giá trị gì nữa. Đó là tình yêu tràn đầy trong trái tim trở về của tôi. Nhưng rôi không thể cho mà cũng chẳng ai cần đến.
Tôi đi tìm hạnh phúc nhưng lại tìm thấy nỗi bất hạnh của mình, Các bạn của tôi ơi! Mỗi lúc ngồi giữa gia đình êm ấm của các bạn, các bạn nhớ đó không phải là ngẫu nhiên mà là một điều rất đặc biệt, một sự may mắn hiếm có, bởi có người đi tìm suốt đời không gặp.
Ngày mai tôi ra toà. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Mũi tên đã bắn đi , sẽ miệt mài bay theo hướng định sẵn, và đến chỗ phải đến.
Tôi đang rời bỏ một căn nhà, khép cửa lại phiá sau.
Tôi đi
Biết rằng sau lưng không ai gọi
Và bầu trời trước mặt bỗng mênh mông.
Tôi nói với các bạn: Tôi là người phá sản và không thể bất đầu làm lại được nữa.
Các bạn nhớ nhé: Hạnh phúc của các bạn là sự may mắn hiếm có.
Và điều này nữa: các bạn – giống như hai ông Phật Di-lặc , là những gì còn lại sau khi tôi đã mất hết mọi thứ khác.
I love you all.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)