Hôm trước tôi vừa viết một entry về "từ quan". Thì hôm nay lại đọc thấy thư từ biệt của anh Tuấn, TBT tờ Vietnamnet. Nên lại phải viết tiếp về "từ quan", vì chính mình cũng đang ở trong tâm trạng ấy.
Phải nói thêm một chút về cái chức mà tôi đang gọi là "quan" của tôi. Đó chỉ là một chức vụ quản lý vô cùng nhỏ - giám đốc một trung tâm có 16 con người, trong đó có cả tôi. Nếu xét theo tuổi đời, thì ngoài tôi đã quá 50 (chính xác là 50 năm 5 tháng), 3 người khác ngoài 30, thì toàn bộ những người còn lại mới 20 ngoài, tất cả đều thuộc thế hệ 8x, tức là thế hệ của con cái tôi. Đấy, một chức vụ như thế mà gọi là "quan" thì tôi nghĩ thật buồn cười quá thể; đúng ra phải gọi đó là chức "vú em", "mẹ", hay "bảo mẫu" gì đó, thì mới đúng.
Vậy đó, nhưng tôi cũng tự hào về cái đơn vị mà tôi có cái chức "quan" (!?) ấy lắm nhé. Tự hào nhất là những thành quả "vượt khó" của cả TT, để trong thời gian mới hơn 3 năm mà tất cả các thành viên của TT đều đã rất gắn bó và làm việc ăn ý - dù chỉ là những việc thuộc loại "người nhỏ làm việc nhỏ". Nhỏ cũng không sao; vấn đề là cả TT của tôi say sưa làm việc, công việc cứ chạy ro ro, dù điều kiện khó khăn, thiếu thốn. Tôi thì nghiêm khắc (cả với con cái ở nhà cũng thế), nhưng cũng giống như một người thầy, một người mẹ, tôi thực sự quan tâm đến sự phát triển của các em, và rõ ràng các em cũng đã trưởng thành rất nhanh. Hoàn toàn có thể tự lập được mà không cần đến sự có mặt của tôi nữa.
Xét theo một khía cạnh nào đó, thì rõ ràng việc dứt bỏ "chốn quan trường" của tôi (khi nó xảy ra) cũng chỉ như việc cho con cái đã trưởng thành của mình ra ở riêng, cũng có nghĩa là tôi đã trút được một gánh nặng, vậy thôi. Cho nên lẽ ra chẳng có gì đáng để buồn khổ cả. Mừng hết lớn, phải nói như vậy mới đúng.
Nhưng có lẽ đã thành quy luật, sự kết thúc của bất kỳ cái gì vẫn mang lại một chút gì buồn buồn, một cái buồn vô cớ không giải thích được. Thì cũng như mẹ khóc khi con gái đi lấy chồng vậy: kiếm được chồng để gả con gái đi thì bà mẹ nào mà chẳng mừng, nhưng hôm con gái đi lấy chồng lại vẫn buồn, vẫn khóc được, mới lạ chứ. Hoặc, thơ mộng hơn, là cái buồn vẩn vơ của buổi chiều tà, một chút ráng trời, một bầu trời thấp, một chân trời tim tím .... Nhìn thấy rồi buồn, thế thôi. Chẳng có duyên cớ gì cả.
Quay trở lại anh Tuấn của tờ Vietnamnet. Hôm nay trên tờ Vietnamnet, ở đây này, có cho đăng thư của anh Tuấn chia tay mọi người. Bức thư rất ngắn, với lời thông báo là từ ngày mai, 1/4 (April Fool's Day), anh sẽ không còn làm TBT nữa. Một bài viết với giọng nhẹ bỗng như không, vô cùng thanh thản. Nhưng sao tôi cũng nghe thấy cả chút buồn trong đấy nữa - chẳng biết có phải là do tôi tưởng tượng ra không?
Mặc dù, cũng giống như tôi hiện nay, tôi tin chắc là công việc ở Vietnamnet của anh Tuấn phải vất vả lắm. Nên khi "thoát ra được" thì lẽ ra phải mừng mới phải chứ nhỉ?
Thôi có sao đi nữa thì cũng xin tạm biệt anh, anh Tuấn nhé. Ít ra, anh có thể tin là có một người đồng cảm (mà chắc chắn là có rất nhiều người). Cuộc đời như một dòng sông, qua nhiều khúc quanh, chỗ sâu chỗ cạn. Nhưng để dòng sông là một dòng sông chứ không phải ao tù thì dòng nước cứ phải chảy chứ không được dừng lại.
Nhưng sao vẫn tiếc quá, anh Tuấn ạ.
Có ngần ấy thôi ...
---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét