Blog này của tôi, như mọi người thường vào ra đều biết, là để ghi những suy nghĩ cảm tính hoặc/và cảm xúc của tôi về những việc xảy ra quanh tôi mà tôi là nhân chứng hoặc người tham gia trực tiếp, hoặc những gì tôi được nghe, đọc, hoặc nhìn trên báo chí, và trên các phương tiện truyền thông khác, kể cả các trang của các bloggers khác.
Cũng trên blog này, tôi đã từng viết khá nhiều mẩu mà khi viết tôi rất xúc động, như Stressed, hoặc Đàn bò vào thành phố, hoặc Trong trái tim con chim đau nằm yên, hoặc Anh bạn dãi dầu không bước nữa .... Nhưng chưa bao giờ những cảm xúc đau đớn, tê dại lại đến dồn dập với tôi như thế này.
Tôi đã đọc gì, nghe gì, thấy gì?
Tôi đọc blog BS Hồ Hải và thấy vòi nước để chữa lửa ở trên đường Kha Vạn Cân bị hỏng làm xịt nước ra đường nhiều tiếng đồng hồ nhưng không ai đến chữa, ở đây.
Tôi đọc blog của HuyQuangPiano và nghe + nhìn thấy một cháu bé 3 tuổi bị hành hạ dã man bởi những người tự nhận là cha mẹ của cháu, ở đây.
Từ trang của huyquangpiano tôi vào tiếp trang zingvideo thì thấy rất nhiều clip về việc các nữ sinh đánh nhau dã man, tàn bạo, và ... khốn nạn, vì không chỉ đánh nhau, mà các cô bé ấy còn lột quần áo, làm nhục nhau, trước sự chứng kiến của một đám (xin lỗi, tôi không biết dùng từ nào cho lịch sự hơn từ này) những người được gọi là nam giới, là phái mạnh.
Nó ở đây và cơ man những clips khác, cùng nội dung hoặc khác nội dung, nhưng giật gân không kém. Tha hồ xem để ... giải trí???
Lên trang blog boxitvn, thì đọc thấy thư của bạn đọc, cho biết lên google map thấy mấy trường học Việt Nam nằm ở phía kia của biên giới Việt Nam-Trung Quốc???? Ở đây.
Cảm xúc của tôi lúc này là gì ư? Bàng hoàng. Phẫn nộ. Đau. Tê tái. Còn nữa, nhưng có lẽ hết từ để diễn tả rồi.
Cũng hết tựa bài thơ, bài hát để đặt cho entry này rồi. Đành mượn một câu trong phần kết luận của thư bạn đọc trên trang boxitvn mà tôi vừa đề cập đến ở trên:
Có ai giải đáp được cho tôi không?
Có ai giải đáp được cho chúng tôi không?
Có ai giải đáp không?
Có ai không?
Có gì không?
Xem cái này cho đỡ buồn chị ạ:
Trả lờiXóahttp://huyquangpiano.blogspot.com/2010/03/charlie-bit-my-finger.html
Tôi nghĩ đành phải tự mình giải thích, tự mình suy ngẫm và tự mình tìm ra câu trả lời thôi chị ạ. Vì những người có trách nhiệm thường lảng câu hỏi này hoặc "đá banh sang sân khác" để tránh trách nhiệm. Còn chúng ta thì biết làm sao đây? Có lẽ chỉ biết ngửa cổ lên trời mà gào to lên rằng: "Có ai giải thích được cho tôi không?" Mời chị sang "nhà" tôi đọc truyện Cơn Giông nhé. Cũng là sự cảnh báo thôi chị ạ.
Trả lờiXóacháu thì nghĩ việc chúng ta đọc được những tức này là một dấu hiệu tốt, trước đây khi chúng ta chưa đọc hoặc ko có để đọc hoặc ..thì có lẽ sự việc cũng tồi tệ hơn hoặc ko kém, .. và cháu tin là cùng với sự bức xúc này cùng nhiều nhiều sự bức xúc khác nữa sẽ dần dần làm thay đổi Việt Nam.
Trả lờiXóaCám ơn Quang, anh Đức và Vượng đã chia sẻ.
Trả lờiXóaĐành phải cố thôi, phải không?
PA