"Áo" là một từ bình dân, thân thuộc mà lại rất hình tượng và có tính biểu trưng cao trong tiếng Việt, có thể dùng để chỉ nhiều điều. Chẳng hạn, mùa Xuân về với hoa lá xanh tươi cũng được tả là "mùa Xuân đã khoác lên tấm áo mới cho vạn vật", ví dụ thế. Hoặc cơ chế hoạt động của một đơn vị đã cũ kỹ và không còn phù hợp, cần phải thay đổi, sẽ được nói một cách văn vẻ rằng "tấm áo cũ đã quá chật, cần phải thay áo mới".
"Áo mới" mà tôi nhắc đến trong tựa entry này là ... cái áo của blog này. Đấy, các bạn thấy rồi còn gì. Tôi thay áo cho blog là chiều theo gợi ý của lứa tuổi 9x đấy. Cô bé Khuê, con gái và cũng là một độc giả blog của mẹ, cứ nài nỉ: "Mẹ thay đổi thiết kế cho blog đi, blog của mẹ xấu quá!"
Ừ thì thay! Tôi lựa mãi, lựa mãi chẳng thấy cái nào phù hợp với mình, mà máy thì yếu nên cứ bị treo mãi, cuối cùng chẳng phải do mình đã quá ưng ý mà chọn được tấm áo này, chỉ là đến lúc hết kiên nhẫn nổi thì đồng ý ... đại (!) với tấm áo này mà thôi!
Thay rồi, mở blog ra cứ thấy ... hơi là lạ, ngượng ngùng sao ấy. Tôi là người "chung thủy", các bạn ạ, ít thích thay đổi, một khi đã quen với cái gì rồi thì chấp nhận nó nguyên si như thế, không muốn thay đổi nữa.
Khuê bảo, "cái design mới này hơi buồn mẹ ạ!"
Có lẽ nó buồn thật. Mặc dù như đã nói ở trên, tôi không cố tình chọn nó; nó chọn tôi thì đúng hơn!
Mà cũng có thể tôi đã chọn nó, một cách tất yếu, vì tại sao tôi lại hết kiên nhẫn và đồng ý khi chọn đến cái design này?
Một cách triết lý, mọi cái xảy ra trên đời đối với từng con người, đó là sự ngẫu nhiên hay là sự tất nhiên nhỉ?
Ngẫu nhiên và tất nhiên! Hay lắm, đây sẽ là tựa của một entry mới mà tôi sẽ viết trong một lúc nào đó, mặc dù chưa biết khi nào.
Còn bây giờ thì, thôi nhé, bạn bè ơi. Sáng ra viết linh tinh một chút vậy thôi.
Ngày tốt lành đến với mọi người, với tất cả những sự ngẫu nhiên và tất nhiên trong cuộc sống.
Mẹ lại linh tinh nữa rồi, thế nào Khuê cũng nói thế cho mà xem!
Mẹ chiều con gái ghê. hihi. Hy vọng 1 ngày nào đó, con gái Khuê lại đòi mẹ phải thay áo cho blog, và sự ngẫu nhiên lại đưa cô đến một design đẹp hơn, vui vẻ hơn để bé Khuê không phàn nàn nữa :-)
Trả lờiXóaEm chúc cô 1 tuần mới làm việc vui vẻ, không phải bận lòng nhiều.
metaphorically, you want to be like one of these birds, flying out, and high, and away from the boring life (which you are leading!!!) to lead a life that you desire!!! (tell me I am wrong please.)
Trả lờiXóaHi Xuxu,
Trả lờiXóaCám ơn em luôn nhiệt tình ủng hộ "blog nhà" (on the analogy of "gà nhà") ;-)
Bận lòng, cũng là một cái thú, giống như thú đau thương, phải không em? Hoặc là một cái nghiệp. Không phải mình muốn bận lòng hay không mà được, xuxu nhỉ?
PA
Áo mới nhìn đằm thắm lắm Cô ạ :).
Trả lờiXóaà, em có thể xin đ/c email của cô được ko?
Hi Sông,
Trả lờiXóa1. Cám ơn lời khen "áo mới" của em. Cô cần nó, để có được sự tự tin cần thiết, để mà còn tiếp tục viết lách với cái áo mới này. ;-)
2. vtpanh@gmail.com, Sông ạ!
Nặc danh thân mến,
Hoặc là bạn biết tôi nên đoán thế (it's not fair: I don't know who you are!), hoặc bạn là một psychologist, hoặc thậm chí psychiatrist, phải không? ;-)
Lời đoán có lẽ cũng đúng đấy, nhưng tôi tự hỏi, nào có ai hoàn toàn hài lòng với cuộc sống của mình không nhỉ? Nên có khi lời đoán đó cũng chỉ là bói theo kiểu "Số cô không giàu thì nghèo/Ngày 30 tết thịt treo trong nhà/Số cô có mẹ có cha/Mẹ cô đàn bà cha cô đàn ông" thôi, biết đâu đấy?
Dẫu sao, lời đoán của bạn cũng làm tôi suy nghĩ vài giây, và ngậm ngùi vài phút. Và nhớ bài thơ "The Road Not Taken" của Robert Frost (hình như thế?)
Two roads diverged in a wood, and I
I took the one less travelled by
And that has made alll the difference!
Em cảm ơn Cô. mail em là chomotdongsong@gmail.com
Trả lờiXóaMẹ lại tiếp tục viết linh tinh nữa òi. :D Nhưng cái áo mới này nhìn đỡ nhàm chán hơn là cái cũ mẹ nhỉ. Lâu lâu cũng phải thay đổi cho nó mới mẻ chứ mẹ. ^^ Blog mẹ tuy viết hơi bị linh tinh nhưng có nhiều ngừ comment ghê. Blog con chã có ai comment hết á. Chán quá...hix...hix >.<
Trả lờiXóa