Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

Chép lại từ blog cũ đã bị mất

Dành cho người yêu thơ: Mùa Xuân đọc thơ tình Viễn Phương (entry ngày 26/1/2008 trên blog anhvukim)

Tôi bắt đầu blog này cách đây đúng một năm, cũng vào dịp gần Tết, khi không khí ở SG có dịu đi và lòng mình cũng chùng xuống, chậm lại dù bên ngoài thì mọi người đều hối hả, tất bật với sự bận rộn chuẩn bị của những ngày cuối năm. Và trang blog này được lập ra trước hết là để chia sẻ thơ với những kẻ yêu thơ. Thấm thoát thế mà một năm rồi đó ...


Thơ của nhà thơ mà hôm nay tôi muốn chia sẻ với mọi người là của Viễn Phương, không phải Viễn Phương nhà thơ cách mạng mà ai cũng biết, với bài thơ nổi tiếng "Viếng Lăng Bác" đã được phổ nhạc. Thật ra đối với tôi, bài thơ này còn nổi tiếng hơn vì "phiên bản đường phố" của tuổi học trò, "Con ở miền Nam ra thăm Lăng Bác, Con thấy Lăng Ông … đẹp hơn Lăng Bác" (Lăng Ông đây là Lăng Lê Văn Duyệt, đại thần nhà Nguyễn mà bất kỳ người miền Nam nào thời đó cũng đều rất tôn kính vì công mở mang bờ cõi. Lăng này nằm ở gần khu chợ Bà Chiểu, trước năm 1975 là trung tâm của Tỉnh Gia Định thời đó).


Nhưng có lẽ ít ai biết đến Viễn Phương như một nhà thơ lãng mạn, với những bài thơ tình vừa có nét bác học nhưng cũng không hề thiếu sự chân chất đậm chất Nam Bộ, được ông viết vào những năm cuối của cuộc đời, như những món quà nhân hậu gửi lại cho ngày sau. Đối với tôi, đọc được những bài thơ tình của Viễn Phương (trong Viễn Phương tuyển tập mà tôi đã rất may mắn được tặng) quả là một khám phá thú vị - mặc dù có lẽ cũng chỉ thú vị đối với một thiểu số tuyệt đối những con người (ngày càng ít dần đi) đầu óc lơ mơ, nói theo ngôn ngữ ngày nay là "chập" như tôi. Và cũng như người đọc được một cuốn truyện hay, xem được một bộ phim hay, đã thích thì phải có nhu cầu chia sẻ. Mặc dù vẫn biết rằng thơ tình ngày nay có lẽ chẳng phải là sự lựa chọn của thế hệ mới ...


Vâng, chắc chắn là trước sự cạnh tranh (hay tấn công) của nào là games online, nào chit chat, nào blogging và chẳng biết là gì gì nữa, có lẽ thơ tình cũng chỉ giống như một nắm xôi đem so với hamburger, hot dog, pizza và KFC mà thôi. Nhưng đối với tôi, những nắm xôi đậu phộng (người Bắc gọi là xôi lạc) hoặc xôi vò vừa mềm vừa thơm vừa ngậy kèm với tiếng rao quen thuộc "Ai xôi vò, xôi lạc, xôi đậu xanh đâ…â...ây" sao mà ngon đến thế, cho dù đó là món quà sáng gần như duy nhất mà ngày bé tôi vẫn thường thưởng thức một cách dè xẻn mỗi sáng đi học, ấp ủ mang theo suốt đoạn đường đi bộ 15 phút từ nhà đến trường để rồi mới trịnh trọng giở ra ăn khi đến lớp ... .


Nhưng ai mà biết được, có khi ăn mãi một thứ cũng chán, mà thậm chí có thể bội thực, rồi dư đạm dư đường, rồi gan nhiễm mỡ vv, và người ta sẽ có nhu cầu đổi món, để vừa đổi khẩu vị, vừa đảm bảo sức khỏe với những khẩu phần thanh bạch và vì thế, lành mạnh hơn?


Mà nếu không thì chắc là đâu đó trên cuộc đời này cũng phải còn tồn tại dăm ba người cổ lỗ sĩ như tôi, ngày Xuân đem thơ tình ra nhâm nhi thưởng thức chứ nhỉ? Chỉ cần có một người như thế trên đời này, thì cũng đủ bõ công để tôi chép lại những đoạn thơ tình này để đưa lên trang blog này rồi.


Và đây, xin dành cho những kẻ yêu thơ với tâm hồn khờ khạo, ngơ ngác như Bờm, những nắm xôi vò xôi lạc mềm mại, ấm lòng …


Khói lên


Ngoài hiên áo rách còn nhiều

Tôi nghe giá buốt những chiều bão giông,

Mênh mông trời nước mênh mông

Những mùa đông … những mùa đông còn dài.

---



Tôi nghe đời nặng đôi vai

Cánh chim én nhỏ lạc loài hoàng hôn.

Nắng trong tim … lửa trong hồn

Tóc sương nửa kiếp mỏi mòn bước chân.



Chiều nay bới đống tro tàn

Khói lên … hiu hắt … một làn khói lên.

(Tháng 12/1997)

---




Khói lạnh, hương tàn


Thôi đừng nói chuyện tình yêu

Nhìn xem … nước chảy liu riu qua cầu.

Em ơi! Bạc nửa mái đầu

Đời ta nửa kiếp nhuộm màu quạnh hiu …

---



Thôi! Đừng nói chuyện tình yêu

Hãy xem như ánh sương chiều thoáng qua …

Xa rồi … ngày ấy đã xa

Giờ đây đã thuộc … người ta cả rồi …



---

Thôi đừng nói nữa em ơi

Để dòng nước lặng buồn xuôi một dòng …

Tim tôi giờ lạnh như đồng

Ấm làm sao nhúm tro lòng ngày xưa?

---



Nhưng tôi … mơ … một chiều mưa

Dưới ba thước đất khép vừa áo quan

Đêm khuya khói lạnh hương tàn

Nhớ thương nửa kiếp … giăng tang giữa trời


Có hai đốm lửa giữa trời

Trong đêm lạnh gió … nói lời thủy chung.


(1999)

---



Chiều nay gió lạnh


Nhớ khu rừng nhỏ ngày xưa

Chiều nay gió lạnh trở mùa xuân sang.

Ơi! Rừng hoang … vẫn rừng hoang

Ngàn mai nở rộ khoe vàng với ai?

---



Có người thức trắng đêm nay

Hoa mai biết có hao gầy mấy phân?

Tôi đi suốt dặm đường trần

Rừng xanh vẫn giữ một phần hồn tôi.


(Tháng 12/1996)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét