Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

Năm mươi còn ngơ ngác ...

... theo dòng đời tới lui.

Đó là một câu trong ca từ của "Bài không tên số 7" của nhạc sĩ Vũ Thành An, người nhạc sĩ với những bài không tên nổi tiếng lừng lẫy một thời.

Bài đó, tất nhiên là tôi thích, như hầu hết các bài không tên khác. Nhưng hôm nay, tự nhiên câu hát đó lại đúng ngay tâm trạng hiện tại của tôi. Nên nghe xong, thấy bài hát bỗng trở nên rất đặc biệt, như tác giả viết riêng cho mình.

Vì năm nay tôi đúng năm mươi tuổi. Với một phần tư thế kỷ sống với ông xã mà tôi đã đem lên đây khoe mấy lần rồi. Và chỉ còn 3 năm nữa là trọn 30 năm làm việc trong khu vực nhà nước, trong một trường đại học, nơi tôi đã bắt đầu vào học từ năm 1978 (cách đây 32 năm, chúa ơi!) và mãi cho đến nay vẫn cứ loanh quanh ở đó, đến nỗi bạn bè tôi thỉnh thoảng vẫn chọc là "học mãi mà không ra trường được".

Vâng, chính vì cứ loay hoay mãi một nơi như vậy, nên có lẽ tôi có hơi ... khờ khờ thật các bạn ạ, đúng như ông xã tôi vẫn hay nói. Hùng hùng, hổ hổ vậy thôi, con hổ giấy ấy mà, ông ấy bảo thế. Em khờ thấy mồ!

Nên mới ... "năm mươi còn ngơ ngác, theo dòng đời tới lui" như thế này!

Thôi thì sao cũng được, hãy cứ enjoy bài hát này đã. Nhạc hay đã đành, mà lời của nó cũng rất hay, từng câu từng chữ đều rất chọn lọc, xúc tích, sâu lắng, trang trọng. Đây.

Dòng nhạc xa cũ
khơi lại niềm nhung nhớ
ôi người yêu ta xưa
phiêu bạt nơi đâu

Vằng vặc trăng sao
thương nào em có thấu
tâm sự này rướm máu
chia gì được đớn đau

Bao nhiêu mộng mơ đó
đã tan theo một cơn gió
bơ vơ dòng tóc vỡ
trôi dạt về bến nghìn đời

Thân ta giờ ngao ngán
mong manh giòn khô rơm rác
năm mươi còn ngơ ngác
theo dòng đời tới lui


Một đời cuộn quanh giành tranh
chẳng qua một chớp mắt
sẽ cho em hạnh phúc có không em
sẽ cho ta bình yên
vẫn đang xin,
đã cho nhau những điều lạ gì...

Chỉ là đôi chút
kỷ niệm giờ heo hút
mối tình vừa chất ngất
ngưng động thầm sâu

Gọi về em gái
tươi trẻ ngày thơ ấy
đã trở thành mãi mãi
con người của khói mây...


Tuyệt quá, phải không? Không thể nói gì nhiều hơn thế, tự bài hát đã là lời quảng cáo hay nhất cho nó rồi.

Ai thích nghe, xin theo link này: http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=ZV_tgIlpOc. Có nhiều ca sĩ biểu diễn bài này, nhưng tôi vẫn thích Lệ Thu trình bày. Rất dằn vặt, đau đớn...

Enjoy nhé, và ... đừng quá buồn khi bạn thấy câu "năm mươi còn ngơ ngác, theo dòng đời tới lui" ứng vào mình. Ít ra bạn cũng có được một người đồng cảnh ngộ, là chủ trang blog này đây.

Nỗi buồn phải chịu một mình thì rất nặng, nhưng có thêm một người cùng chịu với mình nó đã vơi đi một nửa, phải không? :-)

7 nhận xét:

  1. Bài không tên số 5 có câu:

    Hãy cố yêu người mà sống.
    Lâu rồi đời mình cũng qua.


    Câu này cũng hợp, nhất là vào thời buổi ngổn ngang này.

    VTA nổi tiếng với mấy bài không tên, nhưng sáng tác của VTA mà em ấn tượng nhất lại là một bài có tên - Đời đá vàng.

    Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền
    Ta xin tháng ngày rồi bình yên
    Ô hay tại sao ta sống chốn này
    Quay cuồng mãi hoài có gì vui

    Có một lần mất mát mới thương người đơn độc
    Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu
    Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về
    Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng..

    SGK

    Trả lờiXóa
  2. Em cũng thích bài này, mặc dù, em còn lâu mới tới 50:).
    Chúc Cô luôn vui khỏe.

    Trả lờiXóa
  3. Hi SGK và Sông,

    "mặc dù, em còn lâu mới tới 50"

    Trời ơi, sao mà cô ghen tỵ với các em thế nhỉ? Cả một tương lai phơi phới ở trước mặt. Còn cô thì chỉ còn ... theo dòng đời tới lui mà thôi, hic hic.

    SGK có vẻ già trước tuổi nhỉ, lúc nào cũng rất chững chạc. Còn Sông ạ, em phải lộ diện ra hơn đi chứ? Gọi cô bằng cô, thì cô sẽ đoán là đã học với cô? Có không, nói thêm cho cô biết đi chứ, chẳng lẽ để bà già 50 tuổi này thực sự phải ngơ ngác sao? :-)

    PA

    Trả lờiXóa
  4. :) Tại có lần cô bảo kiu cô bằng cô vì cô là cô giáo, chứ em không phải là học trò của cô đâu ạ. Đọc và nghĩ, cô giỏi vậy, học trò của cô chắc cũng sẽ giỏi lắm, em chỉ là 1 nhân viên bình thường, em ham đọc nên hay đi lang thang,rồi lọt vào nhà của cô:).
    Em cũng già trước tuổi nên thích cách cô viết.(hihi, cảm ơn cô ạ).

    Nhưng mà, dù sao,Cô 50 còn ngơ ngác nhưng bên cạnh cô có người "ngơ ngác" cùng cô:). Hạnh phúc khi có ai đó nắm tay mình đi đến cuối đời cô nhỉ.
    Em ước gì, tới lúc đó mình cũng được như cô.

    Trả lờiXóa
  5. Những "Bài Không Tên" được viết ra trong giai đoạn thất tình của Vũ Thành An lúc mới 2 bó ở Sàigòn, nên "....năm mươi còn ngơ ngác, theo dòng đời tới lui...." chỉ để cho vần điệu cùng tí hận đời cay đắng thế thôi, và không đụng chạm chi đến công danh sự nghiệp hết. Còn chuyện "lanh quanh" cả đời cho 1 nghề nghiệp, nhất là của những "public servant" chung chung là chuyện thường tình trên thế giới từ ngàn xưa. Ngơ ngác làm chi, chị PA ui!

    Cuộc đời của nhạc sĩ Vũ Thành An chắc cũng không kém lâm ly sau Ngày 30/4 nên ảnh mới bắt đầu "examining his conscience" để sau đó "Theo Đạo" năm 1981, rồi học Triết và Thần Học ở USA để trở thành 1 Ông Thầy 6 (Catholic Deacon), tu và chuyên lo về tâm linh cùng hoạt động trợ giúp nhân đạo lâu nay. The work of the Holy Spirit?

    Ai thích nhạc và lời của Vũ Thành An thì vô đây http://www.vuthanhan.com/

    Bà 8

    Trả lờiXóa
  6. Just lang thang rồi di lạc vào nhà bạn, a nice house and a perfect host; hope I get your welcome!
    Though 50 còn ngơ ngác có nghĩa là mình vẫn còn trẻ chán. Bỏ qua những sóng gió, nhọc nhằn phải có trên dòng đời; of course; you have to pay for what you get; năm mươi năm theo dòng đời tới lui, my god, bao nhiêu là lạc thú. Làm được những việc mình thích,mình muốn, phân nữa cuộc đời bên cạnh người mình yêu, a lot of people dream about it!

    Tác giả Vũ thành An vì không đạt được những điều bạn đang ẹnjoy so he wrote that song twice, one in the 25th of his life and another at 25 years later. Cũng tội nghiệp him, khác với bạn, he just không biết he muốn gì, để rồi sau 50 năm tới lui theo giòng đời, he decided to stay on the side of the stream.
    Anyway, happy birthday, xin gửi tặng bạn bài hát Nơi Đâu Hạnh Phúc của tác giả Diệu Hương như là một lời chút mừng Sinh nhật.

    Hạnh Phúc rồi tan biến như cơn mưa qua đây một lần.
    Vội vã rồi tha thiết khi một ngày vừa thấy tình gần.
    Tình đến rồi đâu đó nhưng riêng tôi không như mọi người.
    Chợt thấy lòng hoang vắng như một đời sầu đắng chơi vơi.

    Lòng tôi ơi đừng ưu tư, đừng âu lo.
    Ngày hôm nay hạnh phúc có rồi đi qua.
    Vòng tay xin gìn giữ thêm ngày mới đến.
    Một mai xa ngồi tiếc nhớ cuộc đời qua.

    Hạnh Phúc dù đen tối hay ban mai trong tôi còn lại.
    Còn chút tình vương vấn cho con tim đã quá mệt nhoài.
    Dù biết dù ngày mai đến mang cho tôi cơn đau thật dài.
    Lòng vẫn chờ mong có thêm một ngày Hạnh Phúc qua đây

    I gotta get back work, I mean back to my stream. Enjoy your life with all whom you love.

    Trả lờiXóa
  7. Bà Tám và Nặc danh ui,

    Rất cám ơn những chia sẻ tâm tình của quý chư vị, và tất nhiên là mọi người đều rất được welcome ở đây, how can it be otherwise?

    Một chút tâm sự vụn: chủ nhà này nếu có "dễ thương" (nice, như Nặc danh nói vể cái house này) (có mà, phải không, dù chỉ là một chút?) thì cũng là mọi người chưa gặp face-to-face thôi, chứ gặp ở ngoài thì có khi sẽ thấy thất vọng lắm (hình như BS Hồ Hải ông ấy cảm thấy thế thì phải?). Vì thuộc loại "năm mươi còn ngơ ngác" mà, giao tiếp không hề khéo léo, quý vị ạ! Dường như đó là đặc điểm của người viết lách, nghiên cứu - không people smart, mà là self smart (hướng nội).

    Buổi sáng, đọc được những chia sẻ của mọi người, rất vui, đủ niềm vui cho một ngày làm việc rồi, lẽ ra không cần ăn sáng nữa nhưng học tập tám không của Bà Tám, Tư sẽ không bỏ bữa ăn sáng Tám ạ;-)

    PA

    Trả lờiXóa