Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Before it's too late ...

Tôi gõ vào google mấy từ ấy: "before it's too late".

Kết quả: trong 0.19 giây, tôi nhận được gần 90 triệu đường dẫn, một con số lớn bất ngờ đối với tôi. Những popular search khác của tôi chỉ cho khoảng 2, 3 chục triệu trong vòng khoảng 0.30 giây.

Lẩn thẩn, tôi tự hỏi, phải chăng trên đời này người ta rất thường xuyên rơi vào tâm trạng ấy, nhỉ? Cứ để cho mọi việc đến không còn cách nào khác, rồi mới chịu làm. Và thường là ... đã quá muộn!

Trong đời, tôi cũng đã rơi vào tâm trạng này một vài lần rồi. Lần đau đớn nhất là lúc mẹ tôi mất, rất đột ngột vì bị đụng xe vào năm 1992. Lúc ấy, cuộc sống vẫn còn khó khăn lắm, mặc dù sự háo hức mong đợi một tương lai tốt đẹp hơn vẫn đang đầy ắp, vì VN mới bắt đầu mở cửa. Lúc ấy, tôi cũng bắt đầu được đi ra nước ngoài, thấy ở ngoài người ta sống ra sao, để nhìn lại cuộc sống của chính mình, của người thân, của cha mẹ. Và thấy, cuộc sống của dân mình so với các nước người ta, sao mà khổ đến thế?

Nhất là mẹ. Như bất kỳ một người phụ nữ VN nào trong thế hệ của mẹ tôi, cho đến lúc mất, bà chưa bao giờ có một ngày nghỉ nào thực sự, chưa từng có một cuộc đi chơi (du lịch) với con cái, chưa có một ngày hết lo nghĩ - hết lo cho chồng, lại lo con, đứa còn đi học, đứa đã ra trường nhưng làm không đủ sống, đứa có gia đình, đứa còn độc thân, đứa vào đại học, đứa bỏ học dở dang ... Rồi lại lo cháu, coi chừng suy dinh dưỡng, coi chừng đau ốm, coi chừng nói ngọng thành tật, coi chừng chân đi vòng kiềng ...

Và tôi đã từng tự nhủ: phải sắp xếp thời gian, để dành tiền, đưa mẹ đi chơi du lịch với con cái (lúc ấy, ba tôi mới mất ít lâu). Nghĩ thế, nhưng chưa làm được.

Rồi mẹ tôi mất, hết sức đột ngột. Tôi nhớ đã viết đâu đó ở trên blog này, là không thể nào khóc được. Nhưng thực sự, lúc ấy nếu khóc được, và nói được, thì tôi chỉ muốn nói có một câu này thôi: "Bây giờ con không còn có thể làm được gì cho mẹ nữa rồi!"

Vì đã quá muộn! Cảm giác đó thật mới thật khó tả làm sao!

Nhưng tôi đang nghĩ gì thế này nhỉ? Ừ, tôi mới nghe tin về bé Tường. Cháu bé ở Cà Mau mà nhà văn Nguyễn Ngọc Tư đã kêu gọi sự giúp đỡ. Chiều nay, khi tôi mới rời cơ quan, thì người nhà bé Tường gọi điện cho biết, bác sĩ đã trả em về với gia đình. Nói theo kiểu người Việt, thì "bác sĩ đã chê". Chưa kịp hỏi han gì thêm, thì bây giờ nhìn thấy entry "Chia tay em Tường" trên blog Sầu riêng (NNT). Vậy là đúng rồi.

Vậy mà tôi nhớ hồi em Tường mới vào bệnh viện, mọi người lo lắng vậy, cả những người ở nước ngoài, tôi cũng đến 2, 3 lần, nhưng lần nào vào vẫn thấy mọi việc y như thế. Vẫn nằm lây lất trong phòng chật cứng, ngày uống vài viên thuốc giảm đau, băng bông sơ xịa, khối u của em thì nhiễm trùng mủ máu trông phát sợ, mà y bác sĩ thì dửng dưng, ra quyết định kiểu ... tà tà cầm chừng, hình như để luyện thêm tính kiên nhẫn của người Việt ta, vốn cũng đã kiên nhẫn lắm rồi, có lẽ phải đứng đầu thế giới chăng?

Còn bây giờ thì, sau một hồi nằm bệnh viện lê la, chữa trị cầm chừng, thì phán quyết đưa ra là: It's too late now. Mà có phải là không có tiền đâu? Tôi biết em Tường cũng được mọi người giúp đỡ kha khá.

Ôi, còn biết nói gì đây?

Sao mà tôi căm ghét cụm từ "sorry, it's too late" đó thế không biết? Mà dường như lúc này ở VN mọi việc cứ rơi vào tình trạng too late một cách thường xuyên thì phải? Tôi mới đọc đâu trên báo về vụ 2 thanh niên chạy xe bị va quệt, sinh sự đánh nhau, và cuối cùng thì dẫn đến ... giết người. Không tính trước, không ai chủ mưu, chỉ là nóng giận, không kiềm chế được. Bây giờ, người thì chết, kẻ đang phải chờ đợi phán quyết của tòa án. Và những giọt nước mắt của phạm nhân (còn rất trẻ, chỉ đáng con tôi). But ... it's too late!

Trước đây ít lâu, cũng có một vụ giết người khác. Cũng một thanh niên, nhưng phạm tôi giết cha. Vì cha nghiện rượu, thường xuyên say xỉn, đánh đập vợ con, vô trách nhiệm với gia đình. Tòa đã xử kẻ giết cha: tử hình! Với mục đích, supposedly, răn đe, giáo dục. Nhưng, trời ơi, phải chăng chỉ có cách ấy? Có cách nào khác không, before it's too late?

Tôi nói vậy, để tự nhắc mình, rằng vẫn còn những việc phải làm. Trước hết, là tôi có một lời hứa giúp đỡ một em khác trong BV Ung bướu. Một bé trai, 13 tuổi, bằng tuổi con gái tôi. Ung thư xương cánh tay, mà hiện nay có thể chưa có tiền chữa trị. Đã lê la ở BV Ung bướu đó lâu lắm rồi. Gần đây nhất, cách đây khoảng vài ba tuần, ba của em cho tôi biết, bác sĩ nói không thể hóa trị nữa, chỉ còn cách mổ bỏ cánh tay đi. Em còn đang đi học, và cũng là cánh tay phải đắc lực đỡ đần cha mẹ trong việc làm đồng (child abuse đấy, theo tiêu chuẩn đạo đức của phương Tây).

Mủi lòng, đặc biệt vì lúc ấy cùng là bệnh nhi với nhau nhưng bé Tường do có lời kêu gọi của NNT nên có nhiều người quan tâm giúp đỡ, cha con em (Ngô Nhum là cha, Ngô Nhơn là con) thì chẳng có ai hỏi han gì đến, nên tôi cũng đã hứa, có gì thì cho tôi biết. Thế mà rồi tôi vẫn chưa làm gì, vì bận rộn, đi công tác, đi làm, việc nhà việc cơ quan...

Hãy làm một cái gì đó đi, before it's too late, nghe PA! Hãy làm một cái gì đó tốt, cho một người nào đó mà mình biết, cho người thân, cho người quen, và cho cả người không quen nữa. Đất nước này đang quá cần những bàn tay góp sức, để bớt đi những câu nói bàng hoàng: It's too late now!

Vâng, hãy làm một điều tốt, before it's too late. Đừng trách móc nữa, rằng tại sao những người có chức trọng quyền cao, tiền rừng bạc bể, tại sao họ lại không làm gì hết, để mọi việc đến nỗi quá trễ như vậy. Thôi, họ là như thế đấy. Mình tự lo cho mình thôi!

Before it's too late!

9 nhận xét:

  1. Vâng, đọc bài của cô, khi nhắc đến sự nuối tiếc chưa làm được gì cho mẹ, em hình như cũng thấy mình trong đó, cũng hứa, nhưng chưa kịp làm... để rồi... it's too late.

    Nhưng chả lẻ hối tiếc hoài sao cô? em thì hình như chưa quên được, cứ ray rứt hoài...

    bv

    Trả lờiXóa
  2. I am sorry. It's already toooooo late to say It's toooooo late.

    choi

    Trả lờiXóa
  3. Yep! Ways too late for several strange things those have been going on over there!

    Ms. 8

    Trả lờiXóa
  4. Dear benvung,

    Cám ơn sự chia sẻ của em. Thôi đừng hối tiếc nữa em ạ, hãy làm những gì mình còn có thể làm được cho những người xung quanh. Thì cũng là một cách 'sửa sai' benvung nhỉ?

    Bác Chơi và bà Tám,

    Có phải người ta vẫn nói: It's never too late to do good không ạ?

    Đúng là nhiều việc ở VN đã ways too late. Nhưng nếu từng người không cố gắng vào lúc này, thì lại càng có nhiều việc too late hơn nữa các bác ạ!

    PA

    Trả lờiXóa
  5. Is it tooo late?
    Công an bắt giữ GS Phạm Minh Hoàng, Đại Học Bách Khoa TPHCM.

    2010-08-15
    cách đây 2 ngày ông Phạm Minh Hoàng, Giảng viên Đại Học Bách Khoa TP.HCM, vừa bị công an bắt giữ, để điều tra về các mối liên hệ bạn hữu của ông khi còn ở nước ngoài.

    Giảng viên Phạm Minh Hoàng cũng bị công an điểu tra về việc tổ chức các lớp học miễn phí về kỹ năng mềm cho sinh viên trong thời gian gần đây.

    Ông Phạm Minh Hoàng từng du học bên Pháp từ năm 1973, đến cuối thập niên 1990 ông trở về Việt Nam dạy học với ước mơ góp phần đào tạo một thế hệ ý thức được bổn phận và trách nhiệm để tích cực xây dựng một đất nước tiến bộ hơn về mọi mặt.
    ________________

    Wrong place - Wrong time

    Choi

    Trả lờiXóa
  6. Em còn nhiều việc phải làm cho cha mẹ. Em phải làm ngay thôi, cô nhỉ. Nhiều thứ lực bất tòng tâm, nhưng cái gì làm được phải làm ngay thôi

    Trả lờiXóa
  7. Xứ Phù Tang với đất rung chuyển cả chục lần mỗi ngày nên sự cố "Động Đất" là chuyện có thể chấp nhận và giải quyết được rất dễ dàng, và bang Calilifornia cũng thế với lối kiến trúc nặng phần nền và nhẹ phần trên; đại để là tư gia được kiến trúc với bê tông cốt sắt làm nền móng nhưng khung tường và mái bằng gỗ nhẹ nên không hư hỏng khi đất rung, cũng như mấy cao ốc đều được xây trên lò so và bi thép để phản biện với số trời.

    Riêng về tư gia với khung tường và mái nhà là gỗ nên nhiều lúc và nhiều nơi bị mối mọt gặm ít nhiều, và vì thế tuỳ theo mức độ bị gặm nhắm và tổn phí...., các hãng bảo hiểm luôn có 2 chiêu rất ư là dứt khoát ngay từ ban đầu:

    1. Sửa chữa những nhà bị mọt ăn tí chút rồi trùm mền và phun thuốc toàn khu để giết hết mối mọt để hàu ngăn chừa hậu hoạn lâu dài, hay;

    2. Ủi sập căn nhà bị mối mọt trầm trọng, với lý do kinh tế thực đụng vì xây căn mới rẻ và chắc chắn hơn Chiêu 1 ở trên. Rất đơn giản và hiệu qủa với win-win cho mọi người và cơ quan liên hệ.

    Không biết ai có kinh nghiệm thật buồn và tiêu cực khi vô tình hay cố ý bảo trì cùng sửa chữa 1 chiếc xe cũ xì và hư hỏng triền miên không nhỉ?

    Ms. Chat (Bà 8)

    Trả lờiXóa
  8. Bác Chơi,
    Em có nghe loáng thoáng trên cộng đồng mạng, và tự xét, vấn đề này I'd better NOT touch! Self-censorship bác ạ. Bác hiểu em mà!

    Miên,
    Ừ, before it's too late Miên ạ!!!!

    Bà Tám,
    Tư hiểu ý. Nhà của Tư thì Tư cũng sẽ chọn 1 trong 2 cách. Còn nhà của người khác, thì đó là quyền tự quyết của người ta, không làm thay được, mà cũng chẳng nên làm thay bà Tám nhỉ?

    PA

    Trả lờiXóa
  9. Chia sẻ suy nghĩ cùng chi PA"Đúng rồi đừng để lại những gì mà mình có thể làm hôm nay.Hảy làm trước khi quá muộn. Vừa gặp cháu Tường tháng trước ở Bv với nụ cười thơ ngây,nay cháu đã về quê xa lắc xa lơ,biết bao giờ gặp lại cháu,buồn nhỉ? Chỉ biết cầu mong cháu an bình trong những ngày còn lại.
    Hãy làm va hãy làm ngay bây giờ...

    Trả lờiXóa