Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo ...


Có một người bạn mới hỏi tôi: Lúc này sao ít thấy viết blog? Cả tuần không thấy có entry mới?

Ừ, thì có nhiều lý do. Một trong những lý do hiển nhiên là tôi bận quá. Cuối năm, công việc dồn lại, chạy vắt giò lên cổ cho xong kế hoạch đã đề ra.

Những lý do khác: mệt mỏi; chán (cái gì cũng thế mà, lúc còn mới thì háo hức vồ vập, sau thì thành ... nhàm, thì chán, và bỏ bê); và có lẽ ... buồn!

Tại sao buồn? Thôi mà, ai biết thì đã biết, ai không biết thì cũng không nên biết làm gì cho mệt. "Cuộc đời đó có bao lâu ..."

Vậy chứ hôm nay tôi viết gì thế này? À, hôm nay không buồn, không chán, nhưng rất bực, nên dù vẫn bận, vẫn mệt nhưng không viết không được. Vì tôi mới đọc được bài viết này trên báo Lao Động, ở đây về thành nhà Mạc.

Lần đầu tiên tôi được biết về nó. Thành cổ nhà Mạc chỉ nhìn qua hình thôi mà thấy đẹp đến sững sờ. Một trong những tấm hình về nó tôi đưa ở đây, nhưng nay nó đã hoàn toàn không còn nữa!

Thực ra, nói cho đúng thì nó cũng còn nhưng chưa biết gọi là gì, "phế tích" (di tích bị bỏ phế) đã thành ... "tu tích" (di tích được tu bổ, tân tạo), "thành nhà Mạc" nay đã biến thành "thành nhà Gạch"!

Tôi nhớ có một dạo người ta đem sơn Nippon (sơn đâu cũng đẹp) đi sơn lên mấy ngôi chùa cổ, và đã bị dân chúng phản ứng dữ dội. Thật lạ, sơn Nippon sơn đâu cũng đẹp, sao sơn lên chùa cổ thì dân chúng lại chửi nhỉ?

Nay, người ta tiếp tục tu tạo cho phế tích, tốn nhiều tỷ đồng, đã rút kinh nghiệm rồi, đâu có dùng sơn Nippon nữa đâu, chỉ có gạch, mà dân chúng cũng chửi? Dân mình sao lạ quá!

Mà không biết còn bao nhiêu di tích khác đã bị xóa sạch một cách ngu xuẩn như thế này, nhỉ? Tôi chỉ biết, ở gần nhà tôi có Lăng Ông Bà Chiểu và thành Gia Định. Tuy là vẫn còn, nhưng cũng đã biến dạng nhiều lắm lắm.

Ôi ...

Tự nhiên nhớ một câu trong một câu truyện mà hình như bà mẹ nào có con đi học Mẫu giáo cũng nhớ: "Làm sao mà tôi không khóc cho được?"

À, mới đọc được bài thơ này về sự kiện mà tôi đưa trong entry này, nên chép lên đây cho các bạn thưởng thức luôn:

Mùa đông về nâng chén rượu vơi đầy
Mới hiểu hết lẽ đời tan hợp
Chiều nay ơi! Thành Tuyên giá rét
Có người nào về gặp mẹ rưng rưng.

Gió tháng mười thổi lạnh xuống dòng sông
Bờ bãi vắng dốc gầy hơn mọi bữa
Tôi một mình lang thang bên thành cổ
Một thời qua đi dưới gốc duối lặng im già.

Con tắc kè nói điều gì gần xa
Không ai hiểu mà cứ kêu chẵn lẻ
Dòng Lô xanh suốt đời như thể
Biết nói gì trước đám cỏ lau xưa.

Ôi dòng sông chảy suốt dọc tuổi thơ
Giờ nhìn tôi như thầm trách móc
Còn ai biết khi nắng chiều chưa tắt
Một nỗi niềm viên sỏi lắm xanh xao.

Có điều gì không nói được cùng ai
Mắt cứ chớp trước dòng sông đầy gió
Biết nói gì với một trời bão tố
Đành lặng im về khóc với quê hương!
Tác giả Nguyễn Hồng Hải là người con của Thành Tuyên. Hiện đang công tác tại Đài TH Việt Nam (theo blog Nguyễn Xuân Diện).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét