Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Thôi ta còn bạn bè ...

Entry này là viết cho một người "bạn già" của tôi. Một người đồng nghiệp lâu năm, tính từ lúc biết nhau như đồng nghiệp đến giờ đã gần 3 thập niên rồi.

30 năm, đủ biến một cô gái trẻ 20 tuổi, trẻ trung phơi phới, ngây thơ khờ khạo, thành một bà già 50 tuổi nhăn nhó xấu xí, đầu óc thì đầy chai sạn, và mệt mỏi chán chường! Đủ biết, 30 năm là một thời gian dài biết mấy. Thế mà tôi và người bạn ấy biết nhau và làm việc với nhau (well, kind of) đã gần 30 năm. Một thời gian quá dài để hiểu nhau, phải không?

Người "bạn già" ấy, không ai có thể khác tôi hơn được nữa. Cứ như ánh xạ ngược vậy. Này nhé, tôi thì thích cái mới, nhiều ý tưởng, nhưng không kiên trì, mau chán. Thì người đồng nghiệp ấy lại không thích thay đổi, rất kiên trì, và chỉ đi tìm sự ổn định. Tôi "ác khẩu" (nhưng tâm thì khá hơn, xin thề có chúa!!!), ăn nói đôi khi bốp chát, bất cẩn và bất cần, thì người bạn già của tôi cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, luôn sợ mắc khẩu nghiệp, nói nặng sợ người khác đau (trời ơi, sao lại có người tốt thế không biết). Tôi bị mang tiếng là liều lĩnh, quyết đoán, bạt mạng, "chỉ làm những gì mình tin là đúng", đôi khi bị còn bị cho là nổi loạn (thế mà vẫn làm ... quản lý được mới lạ chứ?), thì người bạn của tôi rất cẩn thận, tuân thủ, hơi nhát gan, thậm chí có lúc tôi ... chê quá vì hay do dự, chần chừ. Tóm lại, đấy là một người bổ sung rất tốt cho tôi, như ... cối và chày vậy (sao lại như cối và chày nhỉ, tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà thấy cái sự so sánh này nó cũng ... hay hay!)

Không phải lúc nào tôi cũng yêu quý người bạn này trong suốt bằng ấy năm biết nhau. Thậm chí hồi đầu, khi còn trẻ và nông nổi, tôi còn chẳng thích người mà ngày nay tôi gọi là bạn già này một chút nào cả. Mà có lẽ điều ngược lại cũng đúng, vì ai mà ưa nổi tôi cơ chứ, nhất là một khi "nó" chỉ mới là một đứa nhỏ dưới quyền.

Tôi cũng không phải là một người nhạy bén và sâu sắc trong việc đánh giá người khác. Thông thường, tôi chỉ dựa vào trực giác, mà trực giác của tôi thì mặc dù tôi vẫn tự hào rằng nó khá đúng, nhưng rõ ràng là cũng có nhiều lúc sai rành rành. Nhưng với người bạn già này thì bằng ấy năm cũng đủ cho cả tôi lẫn chị ấy hiểu rõ người kia quá xá mà không cần phải nói nhiều. Hiểu rằng có thể xem nhau là bạn, và dựa vào nhau khi xung quanh mình dường như không còn ai cả.

Người bạn ấy của tôi, hôm nay chị ấy buồn quá. Đã có những giọt nước mắt, dù chị ấy đã cố ngăn lại. Tôi, thì tôi rất ít khóc, và cũng rất sợ nước mắt của những người thân. Vì tôi sẽ rất lúng túng, không biết làm gì hơn là chỉ ngồi nhìn. Vì biết nói gì? Nói gì có lẽ cũng không đúng. Bảo thôi, có gì đâu mà buồn ư? Nhưng việc ấy đáng buồn thật cơ mà? Bảo cứ khóc đi cho nó vơi ư? Nhưng có thật là nó có thể vơi nhanh như thế không? Cứ nghĩ thế, nên tôi chỉ còn biết ngồi đấy, nói linh tinh lăng nhăng, chẳng ra đầu ra đũa gì, lảm nhảm lấp chỗ trống vậy thôi.

Chị ấy buồn quá. Mà buồn thật chứ. Cuộc đời dường như là thế mà: vui ít buồn nhiều ...

Tôi đọc cho chị ấy mấy câu thơ mà tôi đã chép tay lâu rồi, thơ Pháp dịch sang tiếng Việt, chẳng biết nhớ có đúng không hay lại râu ông nọ cắm cằm bà kia:

Dưới cầu Mirabeau
Trôi giòng Seine, và tình ta nữa
Có còn chi cho lòng tưởng nhớ..



Tôi đi trên bờ sông
Tay cầm cuốn sách cũ
Con sông như nỗi sầu, như nỗi khổ
Chứ chảy hoài thôi, chẳng cạn dòng
Đến bao giờ tuần lễ hết cho xong?


Tự hỏi, buồn là cái gì thế nhỉ? Nó rất thật, xảy ra thật, cảm nhận được thật, nhưng đôi khi cũng dùng ý chí nén đi được. Cái gì tạo ra nó nhỉ, một phản ứng hóa học nào đó ư, vậy uống thuốc gì đó thì có hết không?

Còn thấy gì sáng mai đây, thôi ta còn bạn bè ...

Ừ đúng rồi, ta vẫn còn bạn bè, phải không?! Ít ra là chị còn một đứa này đây, bạt mạng, liều lĩnh, giang hồ. Kệ (mẹ) nó chị ạ, rồi cũng xong. Mọi việc rồi cũng sẽ qua thôi.

Phải không, bà bạn già của tôi ơi?

4 nhận xét:

  1. Cầu Mirabeau chứ lị.
    Hihi.
    Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại (TCS)
    ( Les jours s’en vont je demeure )



    Le Pont Mirabeau


    Le Pont Mirabeau


    Sous le pont Mirabeau coule la Seine
    Et nos amours
    Faut-il qu’il m’en souvienne
    La joie venait toujours après la peine

    Vienne la nuit sonne l’heure
    Les jours s’en vont je demeure

    Les mains dans les mains restons face à face
    Tandis que sous
    Le pont de nos bras passe
    Des éternels regards l’onde si lasse

    Vienne la nuit sonne l’heure
    Les jours s’en vont je demeure

    L’amour s’en va comme cette eau courante
    L’amour s’en va
    Comme la vie est lente
    Et comme l’Espérance est violente

    Vienne la nuit sonne l’heure
    Les jours s’en vont je demeure

    Passent les jours et passent les semaines
    Ni temps passé
    Ni les amours reviennent
    Sous le pont Mirabeau coule la Seine

    Vienne la nuit sonne l’heure
    Les jours s’en vont je demeure

    Guilliam Appollinaire (1880-1918)
    Alcools (1913) © 1920 Éditions Gallimard

    Trả lờiXóa
  2. Em hiểu bạn già ấy là ai, nhưng không hiểu chuyện gì! Chuyện gì vậy cô?
    em Lộc

    Trả lờiXóa
  3. Anh Bà Mẹ Quê ơi,

    Ừ, dốt thế đấy anh ạ! Vì thời của anh còn học 2 sinh ngữ, còn bọn tôi có được học gì đâu, nên tiếng Pháp một chữ cắn đôi không biết!

    Cám ơn anh, và anh kiểm tra lại xem, đã sửa lại rồi nhé!

    Mà kỳ quá, bà mẹ quê lại là đàn ông là sao nhỉ?

    Lộc,
    Em mail cho bà bạn già của tôi đi. Em có cách pha trò vui lắm mà.

    PA

    Trả lờiXóa
  4. Uhm... có lẽ người đó có nổi buồn giống em chăng???

    Trả lờiXóa