Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Con gái, con trai (Alice Munro, PA dịch): Kỳ 6 (còn 1 kỳ)

Xem kỳ 1, 2, 3, 4, 5 trong những entry trước trên blog này.
----------


Hai tuần sau đó tôi biết họ sẽ bắn Flora. Tôi biết từ đêm hôm trước, khi tôi nghe mẹ tôi hỏi cha tôi xem có còn đủ cỏ khô để cầm cự thêm một thời gian nữa hay không, và cha tôi nói: "Không sao, sau ngày mai thì cũng chỉ còn  con bò, và hơn một tuần nữa là ta có thể thả nó ra đồng ăn cỏ được rồi. Và tôi biết sáng hôm sau là đến lượt Flora.

Lần này thì tôi không có ý định xem người ta bắn con ngựa nữa. Việc ấy chỉ cần xem một lần thôi. Tôi không thường xuyên nghĩ về việc này,  nhưng đôi khi tôi trong lúc  bận rộn , khi đi học ở trường, hay khi đứng trước gương chải tóc và tự hỏi không biết khi lớn lên mình  có xinh đẹp hay không, thì toàn bộ cái cảnh ấy lại trở về trong  tâm trí  tôi: tôi bỗng nhớ lại cảnh cha tôi cha tôi nâng súng  với một vẻ dễ dàng  điêu luyện, và tiếng chú Henry cười khi con Mack dẫy dụa  đá chân trong không khí. Tôi không cảm thấy quá xúc động vì kinh hãi hay bất bình,  như một đứa trẻ thành phố trẻ có thể đã cảm thấy , vì tôi đã quá quen với những cái chết của động vật như một điều cần thiết trong cuộc sống của gia đình tôi . Tuy nhiên, tôi cảm thấy một chút hổ thẹn, và trong tôi có một sự cảnh giác mới, một cảm giác e dè ngần ngại , trong thái độ của tôi với cha tôi và công việc của ông.
 
Hôm ấy trời đẹp; chúng tôi đang đi dạo quanh sân và nhặt cành cây gẫy  trong cơn bão mùa đông. Từ bé chúng tôi đã được dạy phải làm như vậy, vả lại chúng tôi cũng cần những cành cây này để dựng một cái lều. Rồi chúng tôi nghe tiếng hí của con Flora, liền sau đó là giọng nói của cha tôi và tiếng la của chú Henry, và thế là chúng tôi chạy xuống chuồng để xem những gì đang xảy ra.
    
 Cửa chuồng đã được mở. Chú Henry vừa dẫn con Flora ra khỏi chuồng, và nó vùng vẫy bứt được khỏi dây cương. Nó lồng lên chạy trong sân nuôi gà vịt , từ đầu này đến đầu khác . Chúng tôi leo lên trên hàng rào. Thật thú vị khi thấy nó vừa chạy vừa hí , đứng lên trên hai chân sau, rồi nhảy dựng lên và tỏ ra dữ tợn như một con ngựa trong một bộ phim cao bồi miền Viễn Tây, một con ngựa  trong trang trại chưa được thuần phục , mặc dù nó chỉ là một con ngựa cưỡi và lại là ngựa cái. Cha tôi   chú Henry cố chạy theo nó để nắm lấy sợi dây cương đang treo lơ lửng trên cổ nó. Họ cố gắng dồn nó vào trong một góc và gần như đã bắt được nó thì bỗng nó vụt chay xen vào giữa hai người, mắt long xòng xọc , và biến mất trong một góc chuồng. Chúng tôi nghe thấy tiếng móng guốc nện  xuống đường ray khi con Flora phóng qua hàng rào , và chú Henry hét lên ."Nó chạy ra ngoài  đồng rồi!"
    
Như thế là con ngựa đã thoát ra nơi cánh đồng hình L dài bọc theo căn nhà. Nếu nó chạy đến giữa cánh đồng thì chỗ ấy sẽ có cánh cổng dẫn ra đường đang mở sẵn, vì sáng hôm ấy người ta vừa đánh xe tải ra ruộng. Cha tôi hét lên bảo tôi, vì lúc ấy tôi  đang ở phía bên kia của hàng rào  nơi gần đường nhất, "Ra đóng cổng ngay!"
    
Tôi vốn chạy rất nhanh. Tôi chạy khắp khu vườn , qua các rặng cây nơi có treo ghế xích đu, và nhảy qua một con mương để ra  đường. Cánh cổng kia rồi.  Con Flora hẳn chưa chạy ra ngoài, vì tôi không nhìn thấy nó trên đường, vậy hẳn là nó ở phía bên kia cánh đồng. Cánh cổng rất nặng. Tôi nhấc cánh cổng lên khỏi nền đường lát sỏi và kéo lê nó trên đường. Tôi đang kéo nửa chừng thì chợt thấy con Flora  đang  phi nước đại thẳng về phía tôi. Tôi còn đủ thời gian để kịp gài cánh cổng. Thằng Laird cũng đã vội chạy đến để phụ tôi.
 
Nhưng thay vì đóng cửa , tôi bỗng quyết định dùng hết sức để mở toang cánh cổng. Tôi làm điều ấy chẳng phải để thực hiện một ý đồ nào đó có từ trước,  mà đó chỉ là một hành động bột phát vào lúc ấy. Con Flora không để lỡ cơ hội, nó phi nước đại thẳng qua chỗ tôi đứng, và Laird vừa nhảy cẫng lên vừa hét liên tục, "Đóng cổng lại, đóng cổng lại !", ngay cả đến lúc con Flora đã phóng ra ngoài. Rồi thì cha tôi và chú Henry hiện ra trên cánh đồng, nhưng họ đến khi đã quá muộn, chỉ còn kịp thấy những gì đã xảy ra. Họ chỉ  kịp nhìn thấy Flora chạy theo hướng dẫ ra thị trấn.  Có lẽ họ nghĩ  rằng tôi không có đủ thời gian để đóng cổng.  

Cha tôi và chú Henry không bỏ phí một chút thời gian nào để hỏi chuyện gì đã xảy ra. Họ lập tức quay trở lại nhà kho để lấy súng và dao  bỏ lên chiếc xe tải, rồi sau đó họ lên xe, quành xe lại  và lái chiếc xe đến gần chỗ chúng tôi. Thằng Laird gọi với theo , "Cho con đi với, cho con đi với!" và chú Henry dừng xe lại cho Laird leo lên. Tôi đóng cổng lại sau khi họ đã ra khỏi cổng.

Tôi nghĩ thế nào thằng Laird  cũng sẽ mách cha tôi, và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với tôi lúc ấy. Trước nay tôi chưa bao giờ không vâng lời cha tôi, và tôi không thể hiểu được tại sao tôi đã làm điều đó. Chỉ biết là tôi đã làm. Thực ra Flora rồi cũng sẽ chẳng thoát được.  Họ sẽ bắt được nó và chở nó về trong chiếc xe tải . Hoặc nếu họ không bắt được nó trong buổi sáng thì thế nào cũng sẽ có người nhìn thấy nó và gọi điện thoại cho cha tôi chiều nay hoặc ngày mai .Quanh đây không có rừng hoang để Flora có thể trốn thoát, ngoài ra chúng tôi cũng cần thịt để nuôi những con cáo , và chúng tôi cần có cáo để sinh sống.  Tất cả  những gì tôi đã làm  được chẳng qua là tạo ra thêm công việc nhiều hơn cho cha tôi, vốn đã rất bận rộn rồi . Cha tôi mà phát hiện ra điều tôi đã làm thì  sẽ còn không tin tưởng tôi nữa , ông sẽ biết rằng tôi không hoàn toàn đứng về phía ông . Tôi đã chọn đứng về phía Flora, và điều đó làm cho tôi  trở nên vô dụng dưới mắt tất cả mọi người, mà cũng chẳng giúp được gì cho con ngựa. Nhưng cũng chẳng sao;  tôi đã không hối tiếc. Khi Flora chạy đến chỗ tôi thì tôi đã mở cổng để mong cứu nó, và đó là điều duy nhất tôi có thể làm.

(còn một kỳ)

3 nhận xét:

  1. Quý Chương : Một thể văn lạ, cách hành văn cũng lạ. Nhưng càng đọc càng cuốn hút. Nobel có khác. Có lẽ đây là bản dịch tiếng Việt đầu tiên tại Việt Nam của truyện ngắn này. Mong sáng mai có đoạn cuối. Hồi nào tới giờ có lẽ đây là bản dịch dài nhất trên AV. Không biết có phải không ?Xin cám ơn dịch giả và cả anh Cú Vọ gì đó nữa. Anh cũng rất tuyệt.Hình như anh nhà ngôn ngữ học thì phải ?

    Trả lờiXóa
  2. Cú Vọ ghi cảm nhận cho Kỳ 6 nhưng chủ nhân đã thảy vô sọt rác rồi...!

    Trả lờiXóa
  3. Đây là nhận xét của Cú Vọ đã bị chủ nhân vô tình quẳng vô thùng rác trong một phút vô minh, mới liên hệ để xin lại:
    --------
    KỲ 6
    1/ …bỗng nhớ lại cảnh cha tôi cha tôi nâng súng
    2/… như một đứa trẻ thành phố trẻ (?)
    3/…có cánh cổng dẫn ra đường đang mở sẵn
    4/ …dùng hết sức để mở toang cánh cổng. (3 và 4 mâu thuẫn, có thể sửa rõ hơn cho phù hợp với nhau, ví dụ cảnh cổng không khóa/ khác với mở sẵn- xem lại nguyên tác).
    5/ ...không bỏ phí một chút thời gian nào để hỏi chuyện gì đã xảy ra (câu này chưa Việt hóa mấy) ví dụ bỏ chữ “để” hay hơn.
    6/ Cha tôi mà phát hiện ra điều tôi đã làm thì sẽ còn không tin tưởng tôi nữa ,
    (..sẽ không còn tin tưởng ...)

    Trả lờiXóa