Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Con gái, con trai (Alice Munro, PA dịch): Kỳ 5

(Xem các kỳ 1, 2, 3, 4 trên blog này)
-----


Cha tôi đuổi Laird ra khỏi chuồng ngựa. Tôi nói nhỏ với Laird, "Mày có muốn nhìn họ bắn con Mack không?" và không chờ  nó trả lời, tôi dẫn nó đến cửa trước cửa nhà kho, khẽ khàng mở  cửa, rồi bước vào. " Suỵt, đừng nói gì nhé, kẻo mọi người nghe đấy”" tôi bảo. Chúng tôi nghe thấy tiếng chú Henry và cha tôi nói chuyện trong  chuồng ngựa, rồi sau đó nghe tiếng chân bước nặng nề của con  Mack đang được dắt ra khỏi chuồng.

    

Trong nhà kho trời rất lạnh và tối. Những tia sáng mặt trời đan dích-dắc chiếu xuyên qua những khe hở trên tường.  Đụn cỏ khô đã thấp đi. Ngoài kia là đồng đất nhấp nhô, chỗ thì đồi cao chỗ thì thung lũng, trải dài trước mặt chúng tôi. Trên đầu chúng tôi khoảng 4 bộ có một cái xà bắt ngang qua tường. Chúng tôi chất đống cỏ khô lên cao, rồi tôi đẩy cho Laird leo lên trên đó rồi kéo cho tôi cùng lên. Cái xà không đủ rộng, chúng tôi vừa di chuyển trên đó vừa bám chặt tay vào tường. Có khá nhiều lỗ  thông hơi, và tôi tìm được một chỗ cho phép tôi thấy khá rõ những gì đang diễn ra bên ngoài – một góc sân nuôi gà vịt , cánh cổng , một phần của cánh đồng. Laird không tìm được cái lỗ nào để nhìn,  và bắt đầu phàn nàn .

    

Tôi chỉ cho nó một khe nứt to giữa hai thanh gỗ. "Đừng nói gì cả, hãy chờ đi. Mọi người mà biết mình ở đây thì lôi thôi đấy "

    

Cha tôi bắt đầu xuất hiện, tay mang súng . Chú Henry đi sau, tay cầm dây cương dắt theo con Mack . Chú buông dây và lấy ra tờ giấy cuốn thuốc lá và hộp thuốc lá, rồi cuộn hai điếu cho cha tôi và cho chính mình. Trong khi điều này đang diễn ra thì Mack sục mũi vào trong đám cỏ héo úa dọc theo hàng rào. Rồi cha tôi mở cổng và họ dắt Mack ra ngoài . Chú Henry dẫn con Mack đi trên đường mòn đến một mảnh đất trống  và nói gì đó với cha tôi, hai người nói chuyện nho nhỏ nên chúng tôi không nghe được họ đã nói gì. Mack lại bắt đầu sục mũi tìm kiếm một miếng cỏ tươi, nhưng không tìm thấy. Cha tôi bước ra xa theo một  đường thẳng, và dừng lại ở một khoảng cách  mà dường như  ông thấy là phù hợp. Henry cũng đi ra xa, nhưng là bước sang một bên chứ không đi thẳng như cha tôi, tay vẫn giữ sợi dây cương một cáchllơ là. Cha tôi đưa khẩu súng lên nhắm vào Mack, con ngựa lúc này nhìn lên như thể nó đã nhận thấy cái gì đó, và cha tôi bóp cò.

    

 Con Mack đã không đổ sụp xuống ngay mà  lảo đảo bước sang một bên rồi mới ngã xuống, mới đầu nằm nghiêng một bên, rồi sau đó xoay người lại và nằm ngửa ra có vẻ rất ngạc nhiên, chân đá lung tung lên trời. Đến lúc này chú Henry bỗng cười phá lên, như thể Mack đang diễn trò cho chú xem. Thằng Laird , nãy giờ nín thở theo dõi khi cha tôi bắn con ngựa, bỗng buông ra tiếng  thở dài rền rĩ bất ngờ và kêu lên, "Nó không chết ." Và đối với tôi dường như Laird đã nói đúng. Nhưng rồi chân của con ngựa dừng lại, con ngựa lại ngả sang một bên lần nữa,  cơ bắp trên mình nó rung lên và rồi ngừng hẳn . Cha tôi và chú Henry đến gần con ngựa và nhìn nó một cách thản nhiên,  họ cúi xuống kiểm tra trên trán con ngựa nơi viên đạn đã xuyên qua, và lúc ấy tôi nhìn thấy máu của con ngựa đổ ra trên thảm cỏ màu nâu .

    

" Bây giờ họ sẽ lột da và xẻ thịt nó”,  tôi nói. "Mình đi thôi." Chân tôi hơi run và tôi  nhảy xuống đụn cỏ khô, trong lòng thấy mừng vì công việc đã xong. “Mày đã thấy họ bắn một con ngựa  như thế nào rồi đấy," tôi chúc mừng Laird như thể tôi đã nhìn thấy việc ấy nhiều lần rồi . "Giờ thì bọn mình tìm thử xem có bầy mèo con mới đẻ nào trong đụn cỏ này không.”  Laird cũng nhảy  xuống. Lúc này trông nó như nhỏ lại và có vẻ ngoan ngoãn như xưa. Đột nhiên tôi nhớ lại khi Laird còn nhỏ, tôi đã từng dắt nó vào nhà kho và giúp nó leo lên từng bậc thang để trèo lên cái xà ngang này.  Lúc ấy cũng vào mùa xuân , khi đụn cỏ cũng thấp như thế này . Lúc ấy tôi làm như vậy vì đang cần có một trò vui gì đấy để sau này còn có cái mà kể. Laird mặc một cái sọc ca-rô hai màu nâu và trắng, cắt lại từ một cái áo cũ của tôi. Nó đã leo lên đến tận đầu thang và ngồi lên một thanh dầm cách rất xa đụn cỏ và mấy cái máy cũ ở bên dưới. Sau đó tôi chạy ra ngoài và la lên để mách cha tôi. "Thằng Laird  leo lên trên xà nhà kìa! " Cha tôi đến, mẹ tôi cũng đến, cha tôi leo lên các bậc thang nói chuyện rất nhẹ nhàng và nói gì đó rất khẽ rồi đưa hai tay đỡ Laird  để đưa nó xuống, còn mẹ tôi thì dựa vào các bậc thang và bắt đầu khóc . Cha mẹ tôi mắng:  "Sao không chịu trông em ?" nhưng không ai biết sự thật là gì. Còn Laird chưa đủ lớn để hiểu và nói lại . Nhưng sau này bất cứ khi nào tôi nhìn thấy chiếc áo khoác caro hai màu nâu và trắng treo trong tủ quần áo , và sau đó biến thành giẻ rách,  tôi vẫn cảm thấy trong lòng nặng trĩu, nỗi buồn của tội lỗi chưa được gột rửa.
---
Cập nhật lúc 17:00 cùng ngày


Tôi nhìn Laird, nó có vẻ như chẳng hề nhớ gì cả, nhưng tôi thấy lo lắng vì vẻ mặt tái xám như bị lạnh của nó. Nó không có biểu hiện gì là hoảng sợ hay bực tức, mà có một vẻ xa xăm như đang tập trung suy nghĩ về việc gì đó. "Nghe này," tôi bỗng nói với nó bằng một giọng vui vẻ và thân thiện khác thường, “Này, nếu ai thì mày sẽ nói là không biết gì đấy nhé.”

    "Ừ, không biết gì hết," Laird lơ đãng trả lời.
    "Hứa rồi đấy nhé".

    "Hứa mà," nó nói. Tôi bắt lấy cánh tay đang để ​ sau lưng của nó để kiểm tra xem nó có đang làm dấu hiệu bắt tréo 2 ngón tay lại với nhau không – đấy là một dấu hiệu mà người ta thường làm khi cầu xin những điều may mắn hoặc tai qua nạn khỏi[1]. Mặc dù vậy, có thể thằng Laird sẽ nằm mơ thấy ác mộng, tôi nghĩ mọi việc có thể thành ra như thế. Tôi quyết định là mình cần làm mọi cách để xóa đi những hình ảnh mà nó vừa thấy ra khỏi đầu óc nó – vì dường như nó không cùng một lúc chứa quá nhiều thứ trong đầu. Tôi đang có một ít tiền để dành và chiều hôm ấy chúng tôi đi vào khu Julibee để xem một màn biểu diễn của Judy Canova, và cả hai chúng tôi đã cười rất nhiều. Sau buổi đó tôi tin rằng thằng Laird sẽ quên đi và sẽ ổn thôi.


(còn tiếp)

3 nhận xét:

  1. 1/ dẫn nó đến cửa trước cửa nhà kho
    2/ ..." khẽ khàng mở cửa, " - "khẽ khàng" từ cổ nói thái độ rụt rè bẽn lẽn...thiếu tự tin, ở bài này chỉ là khẽ, nhẹ, từ từ...
    3/ Đụn cỏ khô...("đụn" là đống rơm, cỏ ngoài trời..., được vun cao, chóp nhọn trên đầu)- ở đây chỉ là đống cỏ- trong nhà kho)- kinh nghiệm người nhà quê Lãng tử.
    4/ " tiếng chân bước nặng nề của con Mack": Lãng tử nghĩ rằng "tiếng bước chân nặng nề..."...
    5/ "tôi tìm được một chỗ cho phép tôi thấy khá rõ" ("cho phép": từ ngữ Tây quá, chưa Việt hóa)
    6/ "giữ sợi dây cương một cáchllơ là"
    Câu chuyện bắt đầu có hương vị, nhà văn trẻ luôn luôn tự vấn về quá khứ, xét nét cả bản thân mình và người khác....

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn con cú vọ ạ. Sẽ sửa, giờ đang cố gắng dịch thêm "một miếng" cho mau hết.

    Trả lờiXóa
  3. “Này, nếu ai thì mày sẽ nói là không biết gì đấy nhé.”
    Thiếu động từ hỏi của chủ từ ai

    Trả lờiXóa