Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Buồn!

Tôi buồn quá!

Lý do? Một trang blog tôi mới phát hiện gần đây vừa được chủ nhân tuyên bố sẽ đóng cửa. Chỉ vì nó được ai đó bảo rằng đó là một công cụ đấu tranh dân chủ!

Mà trang web này có gì? Chỉ là những nhận định dưới cái nhìn tư duy phản biện về những vấn đề chuyên môn (y học), cũng như những nhận định, góp ý cho quá trình quản lý xã hội, như bất cứ một công dân, đặc biệt là một trí thức có lòng và có trách nhiệm, đều cần phải làm.

Từ trang web này tôi học được nhiều lắm. Không chỉ những sự kiện, vì các sự kiện này có thể tìm được rất dễ dàng trong thời đại Internet ngày nay. Mà là những phân tích, lập luận, kiến giải về chúng, cho thấy sự hiểu biết và tấm lòng của người viết.

Các nhà hoạt động dân chủ nào đó ơi, các vị muốn gì khi liệt kê blog này vào danh sách của các vị? Chúng tôi chỉ muốn các vị để yên cho chúng tôi để cho tiếng nói chuyên môn, khách quan và trung thực của chúng tôi còn có thể tiếp tục vang lên nữa chứ!

Bác Hải Hồ ơi, nếu được xin bác đừng đóng blog. Bởi cả tôi lẫn các học viên cao học của tôi còn đang chờ những bài viết tiếp của bác. Hoàn toàn với tư cách chuyên môn.

Và tôi tin chắc chắn rằng, một người đàng hoàng như bác, với thiện ý như bác, chắc chắn sẽ không bị hiểu lầm là đấu tranh dân chủ! Bởi một lẽ đơn giản: giống như tôi và nhiều người VN lương thiện khác, chắc là bác phải làm việc đến 12 tiếng một ngày để lo việc mưu sinh. Thời gian bác viết blog âu chỉ là để thể hiện trách nhiệm xã hội của bác mà thôi. Điều mà hiện nay xã hội mình đang cần biết mấy!

Nhưng tôi hiểu nếu bác vẫn quyết định đóng blog. Dù vẫn buồn, rất rất rất buồn ...

2 nhận xét:

  1. "...như bất cứ một công dân, đặc biệt là một trí thức có lòng và có trách nhiệm, đều cần phải làm" và

    "...để thể hiện trách nhiệm xã hội..."

    Đúng vậy chị ạ, chẳng phải cho mình, cũng là cho mình vì vẫn còn lương tâm, mà còn lương tâm thì phải có trách nhiệm gì đó, không chỉ vì miếng cơm, manh áo của riêng mình, chỉ vì mình, vì gia đình mình.
    Sống thế buồn lắm, ích kỷ quá, chết quách cho xong, vô hồn, đúng không chị?
    Vì vậy, nên viết gì đó, viết chừng mực, viết trong sự cảm thông.
    Em nghĩ vậy!

    Trả lờiXóa
  2. Hi Quang,

    Hôm nay ngồi đọc lại blog, mới biết em đã còm!

    Bác Hải bác ấy vẫn viết, Quang biết rồi đấy. Và bọn mình cũng viết. Chừng mực. Vì trách nhiệm xã hội của trí thức.

    Mình sẽ cùng tiếp tục viết Quang nhỉ!

    PA

    Trả lờiXóa