Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Viết cho "Ngày nhà báo" 21/6

Entry hơi linh tinh này tôi viết dành cho bạn bè tôi, những người làm nghề báo. Hoặc những ai không chọn nghề báo, nhưng được nghề chọn, thành một cái nghiệp viết lách cho báo chí, truyền thông. Kể cả các bloggers nữa, vì hiện nay blogging đã được xem là một phần của truyền thông rồi, gọi là "truyền thông tham dự" thì phải.

Chà, nếu mà tính các bloggers cũng là nhà báo nữa thì tôi cũng là nhà báo nhỉ? Vậy tức là entry này cũng dành cho tôi nữa đó. Nên ... viết hơi bị khó à nha, vì viết về chính mình và bạn bè của mình mà!

Vì có ít nhiều dính đến tôi, nên tôi sẽ cố gắng kiểm chế, không khen nhiều quá (!), vì nếu không lại bị trách là không khách quan. Chỉ có thể tự chê mình, thì sẽ không bị ai nói, còn khen, thì phải để cho người khác khen mình, đúng không? Nếu không muốn biến thành con mèo - "mèo khen mèo" ấy mà. À mà VN có câu chuyện về mèo hay lắm, chuyện "con giời" ấy, có ai không biết chuyện này không nhỉ?

Thôi, linh tinh thế đủ rồi. Giờ thì nói về các nhà báo tôi quen. Trước hết, tôi muốn viết entry này cho những người mà tôi đã biết và đã từng gặp, nhưng nay ít có cơ hội gặp vì hoàn cảnh không ở gần tôi. Không gần, nên không thể gặp, không thể "hú" đi uống cafe vào ngày nhà báo. Vì vậy, mượn trang blog này để trò chuyện, tâm tình chút vậy.

Trước hết, tôi muốn gửi entry này đến một người tôi mới quen ở báo TS. Đúng ra, tôi không dám gọi là bạn, vì anh hơn tôi khá nhiều tuổi, hơn chục tuổi lận. Nhưng được cái tôi cũng bị già trước tuổi mà (hồi mới đi dạy, tôi 23 tuổi, khi tôi giới thiệu với học trò tuổi của mình bằng tiếng Anh - I'm twenty three - thì ở dưới có một học viên dịch sang cho người bạn ngồi bên cạnh rằng: "Cổ nói cổ 33 tuổi!" Hic hic hic, nhớ tới giờ, ức tới giờ luôn!) nên nếu ai nói tôi là bạn của anh ấy, tôi thấy cũng ... được đấy, vì dường như chúng ta "on the same wavelength". Anh có nghĩ vậy không, anh T?

Nhắc tới "người bạn lớn" (I mean lớn tuổi hơn tôi), tôi cũng nhớ đến anh NQ, trước đây là PV giáo dục của một tờ báo lớn ở TP HCM, nay đã chuyển về NT để gần nhà và dưỡng sức lúc tuổi không còn trẻ nữa. Anh NQ và anh T. cùng tuổi với nhau, cùng sinh năm xảy ra nạn đói Ất Dậu thì phải. Một anh ở Bắc, một anh ở Nam, và cả hai anh tôi đều có những cái có thể chia sẻ. Thì đã bảo tôi già trước tuổi mà lại!

Một người khác, thì rất thân thiết vì cùng huyết thống mà lại, nhưng đang ở rất xa tôi, nửa vòng trái đất. Chị ấy hơn tôi năm tuổi. Mà cũng lạ, tôi tự hỏi tại sao sau một đời "dong ruổi", làm một professional rất là ... professional, đến chức VP rồi chứ có ít đâu, rồi chị ấy lại bỏ tất tần tật, đi viết báo. Can you explain that, chị H? Is being a journalist a 'calling', and some are called to it later in life than others?

Tôi còn một vài người bạn journalist nữa, cả hai trước đây đều viết báo Phụ Nữ nhưng lâu lắm rồi. Một người bút hiệu là BV, cựu học sinh Gia Long, hình như cũng hơn tôi 5 tuổi. BV ơi, lúc này chị ở đâu, lâu quá rồi tôi không gặp, và rất muốn gặp lại chị. Chỉ để chúc mừng ngày nhà báo thôi, một cái nghiệp mà chị đã mang suốt đời với những thăng trầm của nó, phải không chị BV?

Và người thứ hai là HT, một người trẻ hơn BV rất nhiều, nhưng phong cách thì rất giống BV, ngang tàng, bướng bỉnh, bản lãnh, cứng cỏi giống đàn ông. Lúc này em sao rồi HT nhỉ, lâu quá rồi tôi không gặp em?

Nãy giờ, tôi viết gì thế này? Linh tinh, tản mạn quá phải không? Ừ mà có phải linh tinh, tản mạn, lê la mách lẻo, chuyện gì cũng chõ mũi vào là đặc điểm của nhà báo không nhỉ? Nếu vậy, rõ ràng là tôi ... có năng khiếu làm nhà báo: gì chứ "tám" như vầy là tôi thích lắm đó!

Quay trở lại chủ đề nhà báo. Bây giờ đến các bloggers. Có rất nhiều bloggers ở gần và ở xa, biết mặt và không biết mặt (tuyệt đại đa số là không biết mặt!) tôi đã cảm thấy rất gần gũi, vì tôi đọc họ. Văn tức là người mà, nên những người này dù biết mặt hay không biết mặt tôi cũng cảm thấy hết sức thân thiết, làm như mình đã hiểu họ rõ lắm vậy. Cả HQ, cả Dr, cả bác Hãi, cả TC (đang ở New York), rồi NVP (người này vừa là nhà báo vừa là blogger, mà ngày xưa thì hình như là giảng viên Anh văn ở ĐHSP phải không anh P?), rồi HĐ (mà lúc này sao thấy im rồi?), rồi cả Anh BS, cả nhà văn PVĐ, và còn nhiều nhiều nữa tôi kể không xiết.

Tôi muốn nói gì về nhóm này nhỉ? Có lẽ trước hết là một lời cám ơn, vì sự dũng cảm dám nói lên những gì cần thiết. Và những lời ca ngợi (lẽ ra phải kềm lại, nhưng kềm không nổi, phải nói ra;-)), vì sự sắc sảo trong những phân tích của họ, vì sự nhạy bén phản ánh thời cuộc và các suy nghĩ của người dân - truyền thông công dân, truyền thông tham dự mà. (Và tự hãnh diện: trong nhóm này có cả tôi nữa đó, ghê chưa! Cũng có trách nhiệm với xã hội lắm chứ bộ! social responsibility đó nhe!)

Và cuối cùng, để mua vui cho mọi người nhân ngày nhà báo, cho tôi trở lại sở trường của tôi nhé: tìm các jokes/ quotes về nhà báo để đưa lên đây cho nó ... xôm tụ. Ở dưới đây này:
1. When a visitor to a small town in Georgia came upon a wild dog attacking a young boy, he quickly grabbed the animal and throttled it with his two hands.

A reporter saw the incident, congratulated the man and told him the headline the following day would read, "Valiant Local Man Saves Child by Killing Vicious Animal."

The hero told the journalist that he wasn't from that town.

"Well, then," the reporter said, "the headline will probably say, 'Georgia Man Saves Child by Killing Dog'."

"Actually," the man said, "I'm from Connecticut."

"In that case," the reporter said in a huff, "the headline should read, 'Yankee Kills Family Pet'."

Mọi người có cười không nhỉ? Truyện này nó chửi nhà báo mình đó: chữ nghĩa hơi ... "uốn dẻo", đúng là cái lưỡi không xương!
2. Government lies, and newspapers lie, but in a democracy they are different lies.

Câu này thật hay, phải không? Tôi thấy nó vô cùng sâu sắc!
3.A cub reporter for a small town newspaper was sent out on his first assignment. He submitted the following report to his editor. "Mrs. Smith was injured in a car accident today. She is recovering in County Hospital with lacerations on her breasts."

The Editor scolded the new reporter, "This is a family paper. We don't use words like breasts around here. Now go back and write something more appropiate!"

The young reporter thought long and hard. Finally he handed the Editor the following report. "Mrs. Smith was injured in a car accident today. She is recovering in County Hospital with lacerations on her
( . )( . ) "
.
So clever, and so cute, phải không? Tặng cho các nhà báo trẻ tuổi! Hoặc rất già đời! ;-)
4. A Soviet journalist walks into the hospital and tells the desk nurse, "I want to see the eye-ear doctor."
"There is no such doctor" she tells him. "Perhaps you would like to see someone else?"
"No, I need to see an eye-ear doctor," he says.
"But there is no such doctor," she replies. "We have doctors for the eyes and doctors for the ear, nose and throat, but no eye-ear doctor."
No help. He repeats, "I want to see the eye-ear doctor."

They go around like this for a few minutes and then the nurse says: "Comrade, there is no eye-ear doctor, but if there were one, why would you want to see him?"
"Because," he replies, "I keep hearing one thing and seeing another."

I like this one. No comments, please!
5. A journalist assigned to the Jerusalem bureau takes an
apartment overlooking the Wailing Wall. Every day when she
looks out, she sees an old Jewish man praying vigorously. So
the journalist goes down and introduces herself to the old man.

She asks: "You come every day to the wall. How long have you
done that and what are you praying for?"

The old man replies, "I have come here to pray every day for 25
years. In the morning I pray for world peace and then for the
brotherhood of man. I go home have a cup of tea and I come
back and pray for the eradication of illness and disease from
the earth."

The journalist is amazed. "How does it make you feel to come
here every day for 25 years and pray for these things?" she
asks.

The old man looks at her sadly. "Like I'm talking to a wall."
This one is also very cute. Và các bạn tha hồ viết comments!
(Mở ngoặc chút: chỗ này mới sửa, sau khi bị Người Sài Gòn sửa lưng!)

Vậy nhé, and finally, happy journalists' day to you and to us all!

À mà quên nữa, các jokes này tôi lấy trên mạng Internet, gõ vào google search các từ "journalist jokes" rồi đọc và chọn. Phải dẫn nguồn chớ, nếu không muốn bị cho là ... đạo đức giả, double standard, vì tôi đã từng viết về đạo văn mà! Cũng bị tai nạn rồi đó, hic hic! Nghề báo là một nghề nguy hiểm, hình như có ai đó đã tổng kết thế, trên toàn thế giới đấy chứ chẳng phải là VN đâu!

8 nhận xét:

  1. Tôi nhận comment này của bạn Hòa gửi qua mail, nên gửi lên đây cho mọi người thưởng thức. Enjoy!
    ---
    Thưa cô,
    Em gởi comment nhưng không được, đành email cho cô vậy.
    Kính,
    Hòa


    Em sưu tầm được truyện này, thân tặng cô và những nhà báo khác

    Hội Nghị Các Nhà Giải Phẫu

    Hội nghị quốc tế các nhà giải phẫu lần này được tiến hành ở thành phố Luyblitx. Nó mang một ý nghĩa quan trọng. Hội nghị lần thứ mười đã thu hút đuợc sự chú ý của các nhà giải phẫu nổi tiếng nhất trên thế giới và hoá ra là một hội nghị có đông người dự nhất. Tham dự hội nghị còn có phóng viên báo chí của tất cả các nước, mặc dù đấy không phải là một sự kiện trọng đại, như một trận đấu bóng đá hoặc một cuộc họp báo để cho một nữ minh tinh màn bạc - tóc đen hay tóc hung - phô diễn quần áo của mình. Các nhà giải phẫu cự phách nhất của hai mươi ba quốc gia đem tới hội nghị những báo cáo khoa học. Trong số họ có những người tài nghệ cao cường đến mức ngay cả việc tách rời từng bộ phận cơ thể con người rồi ghép lại như cũ - như thể tháo lắp chiếc đồng hồ hay khẩu súng trường tự động - cũng chả là điều gì ghê gớm đối với họ cả. Bởi vì vậy mà báo chí khắp thế giới, sau phần thông báo về những mẫu quần áo tắm phụ nữ mới nhất, về kết quả các trận đấu bóng đá tranh giải vô địch quốc gia và về những tội ác khủng khiếp nhất, đã cho là cần thiết phải chạy mấy dòng về hội nghị các nhà giải phẫu.

    Ngày đầu tiên được dành cho các thủ tục khai mạc hội nghị. Hôm sau, tại phiên họp toàn thể, đại biểu bắt đầu nghe các bản tham luận. Sang ngày thứ ba bắt đầu phần thảo luận. Bác sĩ C.Klazeman, nhà giải phẫu Mỹ nổi tiếng, bước lên diễn đàn cùng một người giúp việc. Các phóng viên thông tấn, báo chí vội vã rút bút và sổ tay ra. Các nhà giải phẫu ngồi kín phòng họp, đeo ống nghe vào, chuẩn bị nghe diễn giả nói. Cố nhiên, mỗi người sẽ chọn trong 4 ngôn ngữ châu Âu thứ nào mình thông thạo nhất.

    - Thưa các đồng nghiệp kính mến! - Bác sĩ C.Klazeman bắt đầu - Tôi xin chia sẻ với các đại biểu dự hội nghị lần thứ mười những suy nghĩ về ca giải phẫu thú vị nhất của tôi sau suốt 35 năm thực hành giải phẫu. Ai cũng biết rằng cho đến nay chưa có một nhà giải phẫu nào thành công trong việc thay đổi vân ngón tay cả. Lịch sử y học chưa hề biết đến một thí nghiệm tương tự vì vậy nó không hề được ghi thành văn. Khá nhiều lần chúng tôi đã lột lớp da ngón tay nhưng lớp da mới mọc ra vẫn như cũ. Vì vậy mà cảnh sát không gặp khó khăn trong việc lùng bắt bọn trộm cướp, giết người. Trong ca giải phẫu mới nhất, tôi đã thành công trong việc thay đổi lớp vân tay. Trước mắt các ngài là một trong những thương gia lừng danh nhất nước Mỹ - Mr Thomas - vua thụ tinh nhân tạo. Biệt danh của ông là "Jack, kẻ đập vỡ quai hàm". Ông ta đã hiện diện trong hồ sơ lưu trữ của Cục Điều tra liên bang trong cái biệt danh này. Trong suốt mười năm trời cảnh sát ra công truy lùng tay bẻ khóa lão luyện này mà đành uổng công. Lý do chỉ là vì sau mỗi vụ trời tôi lại tiến hành một cuộc giải phẫu thay vân tay cho Mr Thomas, tức "Jack, kẻ đập vỡ quai hàm". Tôi xin cam đoan với các bạn rằng phẫu thuật thay vân tay không chỉ khó khăn nhất mà còn có lợi nhất, bởi vì cái việc được chia đôi số của cải các tay trộm chôm được trong két đâu phải là dở gì. Bây giờ tôi xin chiếu cho quý vị coi những cảnh phim giới thiệu phần kỹ thuật của ca mổ.
    (còn tiếp)

    Trả lờiXóa
  2. (Phần 2)
    Tất cả các nhà giải phẫu có mặt trong phòng đều nhất trí công nhận đồng nghiệp người Mỹ quả là chuyên gia cự phách nhất trong lĩnh vực mổ xẻ. Song bản tham luận của nhà giải phẫu người Anh tiếp theo liền đồng nghiệp người Mỹ đã làm cho mọi người phải thay đổi ý kiến của mình. Mr B. Lains bước lên diễn đàn cùng một người nữa, bắt đầu:

    - Thưa các đồng nghiệp rất kính mến! Tôi xin kể cho các bạn nghe một phẫu thuật đáng được coi là phức tạp nhất và đáng chú ý nhất trong lịch sử y học của nhân loại. Các bạn thấy đấy, bên cạnh tôi là vị hạ sĩ quan anh hùng Mechew, trong thế chiến thứ hai đã từng hạ sát được 26 lính giặc. Song chẳng may một mảnh lựu đạn địch đã tiện đứt đầu ông... Với thứ keo đặc chế của mình, tôi đã gắn được chiếc đầu đứt lìa đó vào cổ, trông nó thậm chí còn đẹp hơn trước ấy. Nay thì đến bom nguyên tử cũng chẳng làm cho nó rời ra được nữa. Bây giờ tôi xin "bật mí" cách pha chế chất keo này.

    Sự kinh ngạc của những người tham dự hội nghị đã lên đến tột đỉnh. Tất cả đều tin chắc rằng sẽ không còn được nghe bản tham luận nào thú vị hơn nữa. Nhưng diễn giả kế đó - một bác học Pháp - đã buộc họ phải thay đổi ý kiến này: Ông ta bước lên diễn đàn cùng một mỹ nhân tóc vàng bận bộ đồ tắm. Vừa nhác trông thấy nàng, các vị đại biểu có tuổi đã lập tức nhấp nhỏm trên ghế.

    - Thưa các đồng nghiệp vô cùng kính mến! - Nhà giải phẫu Pháp lên tiếng. - Tôi muốn kể cho các bạn hay về một phẩu thuật chỉnh hình khác thường. Tôi hy vọng các bạn sẽ đánh giá đúng mức thành công của tôi nếu tôi nói cho các bạn biết rằng người đẹp tóc vàng vừa tạo ra những phản ứng dữ dội trong phòng này chính là bà mẹ vợ đã 65 tuổi của tôi.

    Sau đó diễn giả còn thông báo thêm một số chi tiết nữa: ông đã thực hiện phẫu thuật với bà mẹ vợ là cốt để trả thù người vợ đã phụ bạc ông; sau khi biến bà mẹ vợ thành một thiếu phụ trẻ đẹp, ông đã "bắt bồ" với bà ta. Nhà bác học Pháp kết thúc bản tham luận của mình bằng phần trình bày cơ sở khoa học của phát minh kỳ diệu này.
    (còn tiếp)

    Trả lờiXóa
  3. (Phần 3)
    Đã đến ngày cuối cùng của hội nghị. Các diễn giả gắng sức vượt trội nhau bằng những tham luận càng về sau càng gây kinh ngạc hơn. Riêng có một tay bác sĩ cứ ngồi yên nghe các đồng nghiệp của mình báo cáo. Tất cả những người tham dự hội nghị đều đã lên tiếng. Ngài chủ toạ bèn quay về phía đại biểu cứ nín thinh đó mà nói:

    - Thưa ngài, lẽ nào ngài không có ý định kể cho hội nghị nghe chút gì về các phẫu thuật của ngài hay sao?...

    - Có chứ ạ, song chẳng biết việc làm của tôi có đáng để cho quý vị lưu tâm không?

    Trong phòng vang lên những tiếng nói:

    - Có, có! Chúng tôi muốn nghe ông phát biểu!

    - Tất cả đại biểu đều phải có tham luận...

    Tay bác sĩ được khích lệ dữ quá, bèn bước lên diễn đàn. Ông ta nói:

    - Thôi được, quý vị đã muốn thì tôi xin trình bày ca mổ cắt amidal của tôi.

    Tiếng cười vang lên trong phòng: khéo nói chuyện tào lao sau ngần ấy tham luận kinh thiên động địa!

    Tiếng cười làm mếch lòng diễn giả:

    - Thưa quý vị! Vì khiêm tốn nên tôi đã làm giảm bớt ý nghĩa phẫu thuật của mình. Nhưng tôi không thể chịu được sự nhạo báng. Vừa mới nghe đến amidal là quý vị đã cười ầm lên rồi.

    Tiếng cười trong phòng càng rộ lên:

    - Trò nhảm nhí chứ phẫu thuật cái gì!

    - Tôi thì chả thèm động tay vào cái thứ phẫu thuật đó!

    - Một nhà giải phẫu mà nhắc đến ba cái trò nhăng nhít đó thì thật là đáng xấu hổ!

    Những tiếng la ó từ tứ phía đó càng làm cho diễn giả nổi sùng lên:

    - Thế quý vị có biết cái người được tôi cắt amidal cho là ai không nào?

    - Thì cứ cho rằng ông là Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc đi! Liệu điều đó có liên quan gì tới phẫu thuật nào?

    Diễn giả mặt đỏ gay:

    - Người được tôi tiến hành phẫu thuật là một nhà báo.

    Các đại biểu dự hội nghị cười sặc suạ:

    - Nhà báo, thương gia, viên chức hay người lính chăng nữa thì có gì khác nhau nào?

    Diễn giả giơ tay lên:

    - Yên lặng cho! Vâng, thưa quý vị, chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng lúc đó ở nước chúng tôi vừa ban hành Luật Báo chí mà. Nhà báo không tài nào mở miệng ra được nên buộc tôi phải cắt amidal cho anh ta qua đường... hậu môn!

    Nụ cười biến khỏi khuôn mặt các đại biểu dự hội nghị. Thế vào đó là niềm kính trọng sâu xa đối với diễn giả. Tiếng vỗ tay dậy lên như sấm. Toàn thể những người tham gia Hội nghị quốc tế các nhà giải phẫu lần thứ X đã nhất trí công nhận phẫu thuật cắt amidal này là sự kiện đặc sắc nhất trong lịch sử y học.

    Và sau đây là phần hồi hộp nhất của câu chuyện. Tác giả: Không phải người Việt Nam (dĩ nhiên rồi) vì chúng ta đang bận đi theo lề bên phải =))
    Tác giả: cố nhà văn Aziz Nesin (Thổ Nhĩ Kỳ). Dịch từ bản tiếng Anh "A Unique Surgical Operation"
    (còn tiếp)

    Trả lờiXóa
  4. (Phần cuối cùng)
    Tại Việt Nam hiện nay, nghề báo chắc còn ít nguy hiểm hơn nghề đánh ... máy.

    Nếu ai nghi ngờ điều này thì xin hỏi lại Bà Nguyễn Thị Sinh, Giám đốc Trung tâm Tư vấn phát triển thương hiệu và chất lượng TP HCM, người trao giải và giấy chứng nhận cho "Top 100 sản phẩm an toàn vì sức khỏe cộng đồng" cho công ty Vedan.
    ---
    Dear Hòa,
    Như em đã thấy, cô có cắt ngắn câu truyện một chút, và biên tập lại (tự ý đục bỏ) một ít câu trong phần kết luận.

    Lý do phải "biên tập" là vì cô cũng đồng ý với em, tại VN, nghề báo là một nghề nguy hiểm, dù không nguy hiểm bằng nghề đánh máy! Mà bloggers thì theo phân loại của cô cũng là nhà báo!

    Cám ơn em!

    Trả lờiXóa
  5. "Và các bạn tha hồ comments", theo tôi comment ở đây là động từ chứ không phải danh từ comments.

    Trả lờiXóa
  6. Ừ, sorry. Lỗi này gọi là overcorrection, Người Sài Gòn ạ! Ý tôi muốn nói là tha hồ viết các comments!

    PA

    Trả lờiXóa
  7. Chúc mừng cô nhân ngày nhà báo :)

    Trả lờiXóa
  8. Hi Sông,

    Cám ơn em! Tôi chỉ là nhà báo nghiệp dư và có lẽ bất đắc dĩ thôi em ạ!

    PA

    Trả lờiXóa