Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2009

Tôi đang chờ đợi một chầu cafe cuối năm!

Vâng, một chầu cafe cuối năm, một thói quen thú vị mà tôi đã học được từ một người mà đối với tôi trước hết là một người bạn, hoặc một người anh trong gia đình. Dù thật ra thì hoàn toàn không phải thế. Đúng hơn, đây là một người sếp của tôi, vâng, cấp trên trực tiếp của tôi trong hơn 4 năm, cho đến thời gian vừa qua (và có lẽ cả hiện nay nữa? hay là sao, thực tình tôi cũng không rõ?).

Tôi chờ, vì đối với tôi lời mời này nếu có sẽ có nghĩa là những gì tôi đã vô tình xúc phạm anh - chẳng qua là vì công việc mà thôi - cuối cùng cũng đã được bỏ qua vào dịp cuối năm. Để bước sang một năm mới với những điều mới mẻ, tốt đẹp hơn. Để tôi còn có dịp chứng tỏ sự quyết tâm cải thiện của mình như những gì tôi đã nhiều lần lập đi lập lại mà vẫn chứng nào tật nấy (a leopard just won't change his spots, chắc là thế!) Mặc dù ngay cả khi viết những giòng này thì tôi vẫn tin rằng tôi không sai trong lập luận hoặc trong quan điểm, mà chỉ là vấn đề phương pháp mà thôi. It's not the 'what' of what I said or did that was wrong, but 'how' I did it! Biết thế rồi, mà sao tôi vẫn không cách nào tránh khỏi làm anh giận, nhỉ?

Tôi biết là anh rất mệt mỏi với sức ép của công việc hiện nay. Và thực sự, tôi sẵn lòng chia sẻ gánh nặng ấy với anh, nếu tôi có khả năng, và nếu được anh cho phép. Tôi nghĩ có lẽ cả anh lẫn tôi đều hiểu rõ điều này. Nhưng không hiểu vì sao, tôi cũng có cảm giác rất rõ (tôi tin cảm giác này là đúng) rằng chính tôi lại là gánh nặng của anh? Gánh nặng cả về tinh thần lẫn vật chất. Và vì vậy, tôi cũng rất tránh gặp anh, mặc dù không phải là không muốn gặp. Thậm chí đôi lúc còn trông chờ được gặp. Mà hình như anh cũng tránh gặp tôi lâu nay.

Mà thôi, biết làm sao được? Đôi khi đành phải chấp nhận lời khuyên: Khi nước đục, thì không nên thò tay vào vớt cặn, vì khi nước xao động thì chỉ càng đục thêm mà thôi. Hãy chờ cho cặn lắng xuống, rôi lúc ấy mới gạn nước trong ra và lấy cặn. Thôi thì hãy để cho những hạt bụi cặn trong quan hệ giữa anh và tôi lắng xuống, và một lúc nào đó nước sẽ trong trở lại. Còn bây giờ thì đành phải là thời gian chờ ... và chờ thôi ... .

Vì vậy mà chiều nay, 29 tết, và cả sáng mai nữa, 30 tết, tôi vẫn sẽ chờ một lời mời đến dự một chầu cafe cuối năm!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét