Hôm nay là ngày Chủ nhật Phục Sinh, Easter Sunday. Một ngày lễ quan trọng nhất trong năm của những người theo đạo Công giáo (nói chung là đạo Thiên Chúa, gồm cả Tin Lành và Chính thống giáo nữa chứ không chỉ là người Công giáo). Một ngày mà cách đây gần 2000 năm, những môn đồ của Chúa Giê Su (Jesus) sau những ngày đau khổ tuyệt vọng vì thầy mình đã bị giết, nay mừng vui òa vỡ khi thầy sống lại và lên trời. Một ngày của đức tin, của niềm vui, của sự bình an và hy vọng.
Mà trời cũng chiều người, sáng nay trời đẹp quá. Chẳng nắng, chẳng mưa, chỉ râm râm mát, đúng là cầu được ước thấy mà: "Lạy trời chẳng nắng đừng mưa/Cứ râm râm mát cho vừa lòng ai" (mà tôi hay thích đổi ra thành "cứ râm râm mát cho vừa nhớ thương", cho nó ... lãng mạn chứ nhỉ, why not?)
Vào một ngày như thế thì rõ ràng là cảm hứng, thi hứng, nhạc hứng (!), và lung tung hứng của tôi sẽ trỗi lên ào ạt. Từ sáng đến giờ tôi nghe nhạc đời (nghe Khánh Ly trước năm 75 và kinh ngạc về giọng hát khỏe khoắn và âm vực rộng mênh mang của bà), đọc blog của bạn bè, và nghe nhạc đạo - bài Kinh Hòa bình, mà tôi cho là bản nhạc đạo hay nhất của người Công giáo VN, và có ai đó đã nói rằng nó cũng là bản nhạc tóm tắt đầy đủ nhất tinh thần Công giáo, đó là tình yêu con người và sự bao dung tha thứ đối với những lầm lỗi của kiếp người, của người khác và cả của chính mình nữa.
Ai chưa biết bài hát ấy thì xin nghe ở đây, do ca đoàn Thạch Đà, một xứ đạo nghèo ở Gò Vấp gần nhà tôi ngày trước; các ca sĩ nghiệp dư trong ca đoàn Thạch Đà ăn mặc trông hơi ... quê quê, rõ là xứ đạo của một quận ven đô, nhưng trong số những clip ghi hình/ghi âm bài hát này có trên youtube, tôi lại thích clip này nhất vì sự chân thành của nó: https://www.youtube.com/watch?v=shkl9TXRf7E)
Rồi lại còn... học về thơ Đường nữa chứ, yes, tôi già như thế này rồi mà vẫn còn phải học các bạn ạ, vì một người bạn "văn nghệ" của tôi thấy tôi thích thơ nhưng lâu lâu lại có những phát biểu ... mất căn bản quá nên đã âm thầm gửi cho tôi mấy bài viết nhập môn về thơ Đường và khuyên tôi nên đọc, hic hic hic.
Và, vì tôi là tôi, một người rõ là thiếu focus, nên tôi cũng cùng một lúc start 3, 4 blog entry khác nhau. Một entry viết tiếp về vụ Hiếp pháp, vì tối hôm qua một người bạn ở nước ngoài của tôi có chat với tôi và thắc mắc về cái này. Khi đó, tôi gõ tìm từ "hiếp pháp" trên google thì tìm thấy đến 650 ngàn đường dẫn có chứa cái từ quỷ quái đó. 650 ngàn, nhớ nhé các bạn! Đáng nói hơn, trong số những đường dẫn đó có rất nhiều đường dẫn đến các cơ quan chính quyền, trường đại học, cơ quan truyền thông chính thức vv của các cấp từ trung ương đến địa phương trên khắp cả nước, kỳ lạ đến thế là cùng! Thế là tôi bỏ thời gian ra tìm tiếp xem sáng nay như thế nào rồi, đồng thời đã bắt đầu viết một entry có tên là "Sao lại hiếp pháp khắp nơi như thế này?". Mà bạn biết không, có nhiều đường dẫn tối qua còn đó nhưng sáng nay khi mở ra thì đã được sửa. Tuy thế, vẫn còn đến 603 ngàn đường dẫn, và cũng còn nhiều cơ quan nhà nước bị dính cái "hiếp pháp" này cơ đấy. Tôi mò mẫm một hồi trong mê hồn trận "hiếp tinh đại pháp" (!) này một hồi thì ngán quá, nên save entry vào đấy, hạ hồi phân giải!
Một entry khác mà tôi viết, cũng đang dở dang, là "Chủ nhật Phục sinh, nghe Kinh Hòa bình" mà tôi đã nhắc ở trên rồi đó. Kinh Hòa bình là một bài nhạc đạo lấy ý từ bài cầu nguyện của Thánh Phan-xi-cô (Saint Francis), một bài hát mà tôi cho là hay nhất của người Công giáo VN (mà nội dung bài Prayer of St Francis cũng là bài cầu nguyện có ý tứ hay nhất của Đạo Công giáo trên toàn thế giới, tôi tin thế. Một bài cầu nguyện cho hòa bình, hòa bình trong lòng người, hòa bình cho nhân loại và cho thế giới, thông qua tình yêu). Nghe bài hát này bằng tiếng Việt xong thì tôi lại có ý muốn tìm những bài bằng tiếng Anh, rồi tìm nguồn gốc sáng tác của nó, rồi mò mẫm sao lại thấy cả video clip giáo dân Thái Hà hát Kinh Hòa bình nữa cơ chứ. Tình yêu và hòa bình ư, trong bối cảnh tranh chấp đất đai giữa giáo hội/giáo dân và nhà nước? Khó quá nhỉ! Lan man tìm hiểu một hồi, cũng ngán quá, nên cũng save lại để đó, khi nào rảnh đọc và viết tiếp.
Tuy nhiên, ai đọc đến đây mà có tò mò muốn nghe thêm về bài Kinh Hòa bình này, thì xin vào đây, một phiên bản tiếng Anh: http://www.youtube.com/watch?v=c9-FlrMTLn8&list=PLDF18329B7378727B&index=14 . Riêng bản lời Việt (mà tôi đã giới thiệu ở trên) thì thật hay, và tôi thích mấy câu này: "Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ/chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân/Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh ..." Thật là thấm đẫm tinh thần Công giáo, phải không các bạn đồng đạo Công giáo của tôi?
Entry thứ ... n (n, vì đếm không nổi nữa) mà tôi muốn viết là một entry về thơ Đường. Không, không phải là một bài đọc thơ, bình thơ gì đâu, mà là một bài nhập môn mang tính sư phạm về thơ Đường, hic! Như tôi đã nói ở trên, số là tôi có một anh bạn hay đọc blog của tôi, thấy tôi có vẻ rất thích thơ văn, lại dám động đến thơ Đường, thứ thơ đỉnh cao của nghệ thuật thơ, thanh cao, sâu sắc mà nghiêm cẩn, luật lệ chặt chẽ rõ ràng như toán học, mà tôi thì lại toàn là ngẫu hứng và ẩu hết chỗ nói, nên chắc chắn là có những sơ hở chết người trong phát biểu. Nên anh ấy ... thương quá (!), mới lẳng lặng gửi cho tôi mấy bài nhập môn về thơ Đường, để học cho nó biết, rồi mới thưa thốt, hic hic!
Đang vật lộn với mấy cái bằng bằng trắc trắc trắc bằng bằng/trắc trắc bằng bằng trắc trắc bằng ... thì tôi nhận được, trời ơi, một cái mail của một người bạn đồng nghiệp cũ, nay đang sinh sống ở nước ngoài, kèm theo những bản dịch một bài Đường thi khác, bài Phong kiều dạ bạc. Phải thú thật tôi chưa hề nghe đến bài này bao giờ (xấu hổ thế!), và cũng chẳng biết một chút tiếng Hán Việt nào cả, nên tôi xông vào đọc luôn bản dịch. Mà người bạn tôi, tính kỹ lưỡng cẩn thận rất khác tôi, đã đọc năm bảy bản dịch và bình khác rồi, sau đó mới dịch bản của mình, mà dịch luôn một chùm ba bản. Từ Đường thi (thất ngôn tứ tuyệt), bạn tôi đã dịch ra một chùm ba bài thơ lục bát mà tôi thấy rất hay. Và thế là entry thứ n+1 của tôi nảy ra: "Phục sinh, đọc Phong Kiều dạ bạc".
Hí hửng lắm, vì như thế lại có món quà văn nghệ tặng cho bạn bè trên blog, thì tôi nhận được thư thứ hai từ người bạn đó, nói: "quên dặn chị, em gửi cho chị xem thôi, không đưa lên blog làm gì". Thế là entry đó của tôi cũng lại chịu chung số phận với tất cả các entry khác được viết trong buổi sáng chủ nhật Phục sinh này.
Bây giờ thì đã quá trưa rồi, thế là sáng giờ ngồi bỏ thời gian viết blog mà vẫn không gút được entry nào. Nên tôi buộc phải viết cái entry tản mạn này, chủ yếu kể lại ý đồ của tôi từ sáng đến giờ mà thôi. Ông xã tôi thì đang ngồi gần xem TV, thỉnh thoảng lại hỏi, viết cái gì mà viết lắm thế, mà không hiểu viết blog có gì hay không mà cứ viết hoài, mất thì giờ quá!
Nhưng mà, tôi thấy viết blog hay lắm chứ! Tôi học được bao nhiêu thứ qua việc viết blog này đây, và cũng kết được biết bao nhiêu là bạn, thật là hay. Lên blog chơi, mới thấy thế giới phẳng, không còn sự xa cách về thời gian, không gian, hay đẳng cấp gì cả. Chỉ mình, với blog, và những người bạn ở tận đẩu tận đâu nhưng lại rất gần gũi về tâm hồn, về sở thích. Thích lắm chứ. Ít nhất, nếu không có blog, thì tôi làm sao mà quen được mấy người bạn văn nghệ, đâu có thêm người góp bài đăng blog, đâu có được ông thầy dạy Đường thi miễn phí cho mình. Và hơn hết, là gửi thông tin và tâm tình đến những người bạn xa gần, như người bạn mà tôi vừa nhắc đến với bài Phong kiều dạ bạc đó?
Nên, ông xã có nói gì thì nói, chứ tôi là tôi vẫn cứ viết blog. Well, ít ra là còn cả n- bản nháp các entry mà tôi định viết nhưng chưa viết xong kìa! Để tôi viết xong những entries dở dang của tôi đi đã (đến cả trăm ấy các bạn ạ), rồi có nghỉ blog thì mới nghỉ chứ. Mà như thế tức là sẽ không nghỉ đâu, vì bạn thấy rồi đấy, tôi định viết 1 entry thì end up viết 5, 6 entries nhưng mà dở dang. Nên cứ hoàn tất 1 entry dở dang thì tôi lại generate ra 4, 5 cái nữa dở dang. Và cứ thế, cứ thế!!!
Blogging muôn năm, được không, các bạn? Có phạm húy gì không nhỉ?
Mà trời cũng chiều người, sáng nay trời đẹp quá. Chẳng nắng, chẳng mưa, chỉ râm râm mát, đúng là cầu được ước thấy mà: "Lạy trời chẳng nắng đừng mưa/Cứ râm râm mát cho vừa lòng ai" (mà tôi hay thích đổi ra thành "cứ râm râm mát cho vừa nhớ thương", cho nó ... lãng mạn chứ nhỉ, why not?)
Vào một ngày như thế thì rõ ràng là cảm hứng, thi hứng, nhạc hứng (!), và lung tung hứng của tôi sẽ trỗi lên ào ạt. Từ sáng đến giờ tôi nghe nhạc đời (nghe Khánh Ly trước năm 75 và kinh ngạc về giọng hát khỏe khoắn và âm vực rộng mênh mang của bà), đọc blog của bạn bè, và nghe nhạc đạo - bài Kinh Hòa bình, mà tôi cho là bản nhạc đạo hay nhất của người Công giáo VN, và có ai đó đã nói rằng nó cũng là bản nhạc tóm tắt đầy đủ nhất tinh thần Công giáo, đó là tình yêu con người và sự bao dung tha thứ đối với những lầm lỗi của kiếp người, của người khác và cả của chính mình nữa.
Ai chưa biết bài hát ấy thì xin nghe ở đây, do ca đoàn Thạch Đà, một xứ đạo nghèo ở Gò Vấp gần nhà tôi ngày trước; các ca sĩ nghiệp dư trong ca đoàn Thạch Đà ăn mặc trông hơi ... quê quê, rõ là xứ đạo của một quận ven đô, nhưng trong số những clip ghi hình/ghi âm bài hát này có trên youtube, tôi lại thích clip này nhất vì sự chân thành của nó: https://www.youtube.com/watch?v=shkl9TXRf7E)
Rồi lại còn... học về thơ Đường nữa chứ, yes, tôi già như thế này rồi mà vẫn còn phải học các bạn ạ, vì một người bạn "văn nghệ" của tôi thấy tôi thích thơ nhưng lâu lâu lại có những phát biểu ... mất căn bản quá nên đã âm thầm gửi cho tôi mấy bài viết nhập môn về thơ Đường và khuyên tôi nên đọc, hic hic hic.
Và, vì tôi là tôi, một người rõ là thiếu focus, nên tôi cũng cùng một lúc start 3, 4 blog entry khác nhau. Một entry viết tiếp về vụ Hiếp pháp, vì tối hôm qua một người bạn ở nước ngoài của tôi có chat với tôi và thắc mắc về cái này. Khi đó, tôi gõ tìm từ "hiếp pháp" trên google thì tìm thấy đến 650 ngàn đường dẫn có chứa cái từ quỷ quái đó. 650 ngàn, nhớ nhé các bạn! Đáng nói hơn, trong số những đường dẫn đó có rất nhiều đường dẫn đến các cơ quan chính quyền, trường đại học, cơ quan truyền thông chính thức vv của các cấp từ trung ương đến địa phương trên khắp cả nước, kỳ lạ đến thế là cùng! Thế là tôi bỏ thời gian ra tìm tiếp xem sáng nay như thế nào rồi, đồng thời đã bắt đầu viết một entry có tên là "Sao lại hiếp pháp khắp nơi như thế này?". Mà bạn biết không, có nhiều đường dẫn tối qua còn đó nhưng sáng nay khi mở ra thì đã được sửa. Tuy thế, vẫn còn đến 603 ngàn đường dẫn, và cũng còn nhiều cơ quan nhà nước bị dính cái "hiếp pháp" này cơ đấy. Tôi mò mẫm một hồi trong mê hồn trận "hiếp tinh đại pháp" (!) này một hồi thì ngán quá, nên save entry vào đấy, hạ hồi phân giải!
Một entry khác mà tôi viết, cũng đang dở dang, là "Chủ nhật Phục sinh, nghe Kinh Hòa bình" mà tôi đã nhắc ở trên rồi đó. Kinh Hòa bình là một bài nhạc đạo lấy ý từ bài cầu nguyện của Thánh Phan-xi-cô (Saint Francis), một bài hát mà tôi cho là hay nhất của người Công giáo VN (mà nội dung bài Prayer of St Francis cũng là bài cầu nguyện có ý tứ hay nhất của Đạo Công giáo trên toàn thế giới, tôi tin thế. Một bài cầu nguyện cho hòa bình, hòa bình trong lòng người, hòa bình cho nhân loại và cho thế giới, thông qua tình yêu). Nghe bài hát này bằng tiếng Việt xong thì tôi lại có ý muốn tìm những bài bằng tiếng Anh, rồi tìm nguồn gốc sáng tác của nó, rồi mò mẫm sao lại thấy cả video clip giáo dân Thái Hà hát Kinh Hòa bình nữa cơ chứ. Tình yêu và hòa bình ư, trong bối cảnh tranh chấp đất đai giữa giáo hội/giáo dân và nhà nước? Khó quá nhỉ! Lan man tìm hiểu một hồi, cũng ngán quá, nên cũng save lại để đó, khi nào rảnh đọc và viết tiếp.
Tuy nhiên, ai đọc đến đây mà có tò mò muốn nghe thêm về bài Kinh Hòa bình này, thì xin vào đây, một phiên bản tiếng Anh: http://www.youtube.com/watch?v=c9-FlrMTLn8&list=PLDF18329B7378727B&index=14 . Riêng bản lời Việt (mà tôi đã giới thiệu ở trên) thì thật hay, và tôi thích mấy câu này: "Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ/chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân/Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh ..." Thật là thấm đẫm tinh thần Công giáo, phải không các bạn đồng đạo Công giáo của tôi?
Entry thứ ... n (n, vì đếm không nổi nữa) mà tôi muốn viết là một entry về thơ Đường. Không, không phải là một bài đọc thơ, bình thơ gì đâu, mà là một bài nhập môn mang tính sư phạm về thơ Đường, hic! Như tôi đã nói ở trên, số là tôi có một anh bạn hay đọc blog của tôi, thấy tôi có vẻ rất thích thơ văn, lại dám động đến thơ Đường, thứ thơ đỉnh cao của nghệ thuật thơ, thanh cao, sâu sắc mà nghiêm cẩn, luật lệ chặt chẽ rõ ràng như toán học, mà tôi thì lại toàn là ngẫu hứng và ẩu hết chỗ nói, nên chắc chắn là có những sơ hở chết người trong phát biểu. Nên anh ấy ... thương quá (!), mới lẳng lặng gửi cho tôi mấy bài nhập môn về thơ Đường, để học cho nó biết, rồi mới thưa thốt, hic hic!
Đang vật lộn với mấy cái bằng bằng trắc trắc trắc bằng bằng/trắc trắc bằng bằng trắc trắc bằng ... thì tôi nhận được, trời ơi, một cái mail của một người bạn đồng nghiệp cũ, nay đang sinh sống ở nước ngoài, kèm theo những bản dịch một bài Đường thi khác, bài Phong kiều dạ bạc. Phải thú thật tôi chưa hề nghe đến bài này bao giờ (xấu hổ thế!), và cũng chẳng biết một chút tiếng Hán Việt nào cả, nên tôi xông vào đọc luôn bản dịch. Mà người bạn tôi, tính kỹ lưỡng cẩn thận rất khác tôi, đã đọc năm bảy bản dịch và bình khác rồi, sau đó mới dịch bản của mình, mà dịch luôn một chùm ba bản. Từ Đường thi (thất ngôn tứ tuyệt), bạn tôi đã dịch ra một chùm ba bài thơ lục bát mà tôi thấy rất hay. Và thế là entry thứ n+1 của tôi nảy ra: "Phục sinh, đọc Phong Kiều dạ bạc".
Hí hửng lắm, vì như thế lại có món quà văn nghệ tặng cho bạn bè trên blog, thì tôi nhận được thư thứ hai từ người bạn đó, nói: "quên dặn chị, em gửi cho chị xem thôi, không đưa lên blog làm gì". Thế là entry đó của tôi cũng lại chịu chung số phận với tất cả các entry khác được viết trong buổi sáng chủ nhật Phục sinh này.
Bây giờ thì đã quá trưa rồi, thế là sáng giờ ngồi bỏ thời gian viết blog mà vẫn không gút được entry nào. Nên tôi buộc phải viết cái entry tản mạn này, chủ yếu kể lại ý đồ của tôi từ sáng đến giờ mà thôi. Ông xã tôi thì đang ngồi gần xem TV, thỉnh thoảng lại hỏi, viết cái gì mà viết lắm thế, mà không hiểu viết blog có gì hay không mà cứ viết hoài, mất thì giờ quá!
Nhưng mà, tôi thấy viết blog hay lắm chứ! Tôi học được bao nhiêu thứ qua việc viết blog này đây, và cũng kết được biết bao nhiêu là bạn, thật là hay. Lên blog chơi, mới thấy thế giới phẳng, không còn sự xa cách về thời gian, không gian, hay đẳng cấp gì cả. Chỉ mình, với blog, và những người bạn ở tận đẩu tận đâu nhưng lại rất gần gũi về tâm hồn, về sở thích. Thích lắm chứ. Ít nhất, nếu không có blog, thì tôi làm sao mà quen được mấy người bạn văn nghệ, đâu có thêm người góp bài đăng blog, đâu có được ông thầy dạy Đường thi miễn phí cho mình. Và hơn hết, là gửi thông tin và tâm tình đến những người bạn xa gần, như người bạn mà tôi vừa nhắc đến với bài Phong kiều dạ bạc đó?
Nên, ông xã có nói gì thì nói, chứ tôi là tôi vẫn cứ viết blog. Well, ít ra là còn cả n- bản nháp các entry mà tôi định viết nhưng chưa viết xong kìa! Để tôi viết xong những entries dở dang của tôi đi đã (đến cả trăm ấy các bạn ạ), rồi có nghỉ blog thì mới nghỉ chứ. Mà như thế tức là sẽ không nghỉ đâu, vì bạn thấy rồi đấy, tôi định viết 1 entry thì end up viết 5, 6 entries nhưng mà dở dang. Nên cứ hoàn tất 1 entry dở dang thì tôi lại generate ra 4, 5 cái nữa dở dang. Và cứ thế, cứ thế!!!
Blogging muôn năm, được không, các bạn? Có phạm húy gì không nhỉ?
Biet blog cua chi lau roi nhung gio em moi biet chi co dao. :d Em thich doan chi viet ve kinh Hoa binh. O Thai Ha, dan ben ngoai va chinh quyen goi la "kinh đòi đất" chi a. Nghe va hat kinh nay nhieu roi nhung moi lan nghe e deu rat xuc dong. Cu cam thay minh nho be, can dc cho che, lai vua muon hi sinh, lam tat ca nhung viec co the, du la nho be de xh tot dep hon. E xin loi vi viet phan hoi tren dien thoai nen chua quen viet co dau. Chuc chi mua Phuc sinh tran day hong an...
Trả lờiXóaCám ơn bạn rất nhiều. Rất ấm lòng vì biết thêm một người bạn đồng đạo qua blog, một người chung niềm tin và lý tưởng về hòa bình và công lý giống như mình.
Xóa"Hôm nay là ngày Chủ nhật Phục Sinh, Easter Sunday. Một ngày lễ quan trọng nhất trong năm của những người theo đạo Công giáo (nói chung là đạo Thiên Chúa, gồm cả Tin Lành và Chính thống giáo nữa chứ không chỉ là người Công giáo). Một ngày mà cách đây hơn 2000 năm, những môn đồ của Chúa Giê Su (Jesus) sau những ngày đau khổ tuyệt vọng vì thầy mình đã bị giết, nay mừng vui òa vỡ khi thầy sống lại và lên trời."
Trả lờiXóaNếu Jesus sinh vào năm 0 Tây lịch thì ngày Phục sinh là gần 2000 năm thôi chị ạ!
Vâng đúng ạ, tôi quên mất là phải trừ đi 33 năm chúa Jesus sống trên trần gian. Tôi sẽ sửa lại nhé --> thay "hơn 2000 năm" thành "gần 2000". Cám ơn bạn nhiều.
XóaTôi biết cô Phương Anh trong một lần dự tập huấn về kiểm định chất lượng giáo dục tại trường và thỉnh thoảng cũng vào blog của cô nhưng đến giờ mói biết là đồng đạo Công giáo. Thân chúc cô Phương Anh một mùa Phục Sinh an bình , niềm tin và hy vọng về ngày mai tốt đẹp hơn
Trả lờiXóa