Entry này sẽ rất ngắn, chỉ là vài dòng ghi chép tản mạn của tôi, viết nhanh trong vài phút trước lúc đi làm.
Một người bạn ở phương xa gửi thư đến cho tôi và hỏi, sao lúc này trên blog toàn viết về thơ thẩn, chắc là đang yêu đời, yêu người lắm? Hay là ... có bồ nhí?
(Về cái chuyện "có bồ nhí" này, xin hãy nghe câu trả lời đầy tự tin của ông xã tôi cách đây vài chục năm rồi, mà nay lại càng tự tin hơn thế, rằng "nếu anh mà không lấy em thì chắc em cũng chẳng có ai lấy, chắc là sẽ để mốc thếch lên thôi" - và khi nghe đến câu này thì tôi chỉ cười trừ, không bình luận gì thêm nữa, để ai muốn hiểu ra sao thì hiểu!!!!! Chỉ biết là từ ngày lấy chồng thì tôi ngày càng điệu hơn lên, dù thực ra so với tiêu chuẩn chung thì vẫn bị xem là chẳng điệu tí nào, còn trước đó thì đúng là "mốc thếch", chỉ biết cắm đầu cắm cổ học hành làm lụng, "côi cút làm ăn/chăm lo nghèo khó" cứ như nghĩa sĩ Cần Giuộc mà thôi!)
Tôi chưa trả lời người bạn ấy được, vì ... quả thật là khó trả lời. Trả lời như thế nào, bằng những lời lẽ nào, để làm cho những người bạn xa xôi đến cả nửa vòng trái đất như vậy hiểu được những gì đang xảy ra chung quanh tôi trong những ngày tôi đang sống?
Những ngày tôi sống đây là những ngày đẹp hơn tất cả
Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn...
Chế Lan Viên đã viết như vậy vào cái thời mà các nhà thơ XHCN như Tố Hữu, như CLV, như cả Xuân Diệu, HC nữa, đang ra sức chứng tỏ với chế độ lòng trung thành và sự tin yêu của mình đối với Đảng, cũng như niềm tin mãnh liệt vào sự đúng đắn và quyết thắng của cuộc chiến tranh "giải phóng miền Nam".
Bây giờ thì khác. Những ngày tôi sống đây có lẽ không ai dám bảo là những ngày đẹp hơn tất cả nữa, dù đúng là về vật chất thì đã muôn vạn lần hơn so với những ngày đẹp nhất của CLV. Nhà thơ đã đúng, ông đã thốt ra mấy câu tiên tri mà không biết!
Tôi sực nhớ đến mấy lời nhận xét của một người bạn khác khi đọc blog của tôi, một người đang ở VN và cùng chia sẻ với tôi những cảm nhận về thời cuộc. Những lời nhận xét vô cùng bất ngờ; tính chính xác của nó xin để các bạn phán đoán.
Một người bạn ở phương xa gửi thư đến cho tôi và hỏi, sao lúc này trên blog toàn viết về thơ thẩn, chắc là đang yêu đời, yêu người lắm? Hay là ... có bồ nhí?
(Về cái chuyện "có bồ nhí" này, xin hãy nghe câu trả lời đầy tự tin của ông xã tôi cách đây vài chục năm rồi, mà nay lại càng tự tin hơn thế, rằng "nếu anh mà không lấy em thì chắc em cũng chẳng có ai lấy, chắc là sẽ để mốc thếch lên thôi" - và khi nghe đến câu này thì tôi chỉ cười trừ, không bình luận gì thêm nữa, để ai muốn hiểu ra sao thì hiểu!!!!! Chỉ biết là từ ngày lấy chồng thì tôi ngày càng điệu hơn lên, dù thực ra so với tiêu chuẩn chung thì vẫn bị xem là chẳng điệu tí nào, còn trước đó thì đúng là "mốc thếch", chỉ biết cắm đầu cắm cổ học hành làm lụng, "côi cút làm ăn/chăm lo nghèo khó" cứ như nghĩa sĩ Cần Giuộc mà thôi!)
Tôi chưa trả lời người bạn ấy được, vì ... quả thật là khó trả lời. Trả lời như thế nào, bằng những lời lẽ nào, để làm cho những người bạn xa xôi đến cả nửa vòng trái đất như vậy hiểu được những gì đang xảy ra chung quanh tôi trong những ngày tôi đang sống?
Những ngày tôi sống đây là những ngày đẹp hơn tất cả
Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn...
Chế Lan Viên đã viết như vậy vào cái thời mà các nhà thơ XHCN như Tố Hữu, như CLV, như cả Xuân Diệu, HC nữa, đang ra sức chứng tỏ với chế độ lòng trung thành và sự tin yêu của mình đối với Đảng, cũng như niềm tin mãnh liệt vào sự đúng đắn và quyết thắng của cuộc chiến tranh "giải phóng miền Nam".
Bây giờ thì khác. Những ngày tôi sống đây có lẽ không ai dám bảo là những ngày đẹp hơn tất cả nữa, dù đúng là về vật chất thì đã muôn vạn lần hơn so với những ngày đẹp nhất của CLV. Nhà thơ đã đúng, ông đã thốt ra mấy câu tiên tri mà không biết!
Tôi sực nhớ đến mấy lời nhận xét của một người bạn khác khi đọc blog của tôi, một người đang ở VN và cùng chia sẻ với tôi những cảm nhận về thời cuộc. Những lời nhận xét vô cùng bất ngờ; tính chính xác của nó xin để các bạn phán đoán.
Đọc bloganhvu, tôi cảm thấy một Thị Màu lên chùa với nghĩa nghiêm túc
nhất của ẩn dụ mỹ học (không giỡn đâu nha), thị hát và múa sinh động
uyển chuyển, tà áo bay bay cùng cây quạt giấy cụp và xòe điệu nghệ
nhưng... cõi lòng tan nát ! Như chị đã nói, "tôi trốn vào thơ"!
Còn tôi, trong những ngày đầu hè, một mùa hè đến sớm này, thơ thẩn trốn trong cổ thi - vốn là cái tôi chẳng hiểu biết gì, chỉ cảm nhận và liên tưởng thôi, thì tôi lại bỗng nhớ rất rõ ràng một bài thơ của một nhà thơ Mỹ da đen sống trước chúng ta hơn nửa thế kỷ, và đã mất ở giữa cuộc chiến tranh Việt Nam (năm 1967), Langston Hughes. Bài thơ A Dream Deferred, mà tôi đã có lần dịch thành "Sẽ là gì những ước vọng không/chưa thành?"
Xin các bạn đọc lại bài ấy ở đây nhé: http://bloganhvu.blogspot.com/2010/02/se-la-gi-nhung-uoc-vong-khong-thanh.html
Và xin chép lại ở đây mấy dòng thơ mà tôi đã đưa một phần lên làm tựa của entry này, như câu trả lời cho người bạn cách xa tôi nửa vòng trái đất:
Sẽ như hoa lá úa tàn
Gượng cười trong nắng cuối xuân
Sẽ như vết thương chưa lành
Còn đầy mủ máu hôi tanh ...
Vâng, như hoa lá úa tàn/gượng cười trong nắng cuối xuân ..., các bạn ạ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét