Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009
Networking?
Hôm nay nhận được mail của Minh, một người mà mình đã biết tên từ cả năm nay và có trao đổi công việc qua mail, nhưng mãi đến cách đây 2 ngày mới gặp được tận mặt (nói theo kiểu trịnh trọng là "diện kiến"). Trong mail có gửi kèm tấm hình chụp chung hôm ấy, có kèm trong bài viết này.
Minh là ai? Đây là một GV từ Cần Thơ, đang làm NCS tại Michigan do GS Lâm Quang Thiệp giới thiệu với mình, vì là người cùng học cái ngành mà có lẽ ở VN, ngoài thầy Thiệp ra (và trước đây là cố GS Dương Thiệu Tống) thì chỉ cần khoảng ... 2 người, trong đó mình đã là 1 rồi (nhưng đã lạc hậu, vì học xong gần 14 năm rồi, mà cái kiến thức đã lạc hậu hơn 1 thập niên đó nay vẫn còn chưa được dùng đến), còn người thứ hai là ... Minh (chứ còn gì nữa)! Và mới gặp lần đầu (chỉ được 1 tiếng đồng hồ) nhưng mình với Minh đã có thể nói chuyện như người tri âm tri kỷ. Nói, như chưa bao giờ được nói. (Tất nhiên là chuyện chuyên môn, bố Khuê không phải lo nhé;-). Cậu Minh này chỉ bằng tuổi cậu Hùng nhà mình thôi, bố ơi!
Nói thêm, hôm ấy mình khá stress sau một ngày làm việc, thế mà mình nói chuyện rất hăng, và rất vui - Minh cũng thế (nhìn hình thì biết ngay thôi). Vì gặp người hiểu mình mà! Hưng phấn hẳn lên. Và bao nhiêu ý đồ, dự án mới hình thành ngay trong đầu, và những hứa hẹn cùng làm việc tiếp.
Nhưng nếu hôm nay mình không nhận được mail của Minh thì mình cũng đã xếp Minh vào trong đáy bộ nhớ rồi, vì rất nhiều chuyện vớ vẩn khác của hệ thống hành chính nặng nề của nền giáo dục VN đang đè nặng, đổ ập lên mình. Chợt nghĩ, một trong những nguyên nhân âm ỉ của việc bộc phát stress của mình rõ ràng là do cái chuyên môn đã học rất sâu của mình về psychometrics (tiếng Việt dịch là tâm trắc học thì phải) ở VN không có cơ hội được sử dụng.
Nên khi có cơ hội networking về chuyên môn như hôm gặp Minh mình đã vui hơn mở hội. Và nghĩ xa hơn một chút, nếu VN đang cần một xã hội dân sự, thì các vai trò các hiệp hội nghề nghiệp như thế này - tự nguyện, và phi chính trị - thật cần biết bao. Tạo điều kiện để làm được điều này sẽ là một đóng góp rất lớn cho VN hiện nay. Có thể hiện nay mọi người chưa thấy, nhưng quả thật chỉ cần 10 năm sau, với những hội nghề nghiệp thật sự mạnh và hoạt động độc lập, với những quy chuẩn về đạo đức và ứng xử nghề nghiệp thực sự nghiêm chỉnh mà mọi người đều tự nguyện tuân thủ và gìn giữ, tạo được peer pressure và trở thành văn hóa, thì mọi việc tự nó sẽ đâu vào đó.
Một bài học lớn của chủ nghĩa cấu trúc (structuralism)/ chủ nghĩa hành vi (behaviourism) của Mỹ: mọi điều phức tạp đều có thể chia nhỏ ra thành những cái đơn giản hơn, và một khi mọi việc đã chia ra đến mức tận cùng của sự đơn giản, thì bất kỳ ai cũng có thể hiểu và làm đúng được một cách dễ dàng.
Lan man lại nhớ đến câu mà bố mình hay đọc:
Đừng khinh việc nhỏ. Lỗ nhỏ làm đắm thuyền.
Lại nghĩ, phải chăng sự tụt hậu về khoa học của VN hiện nay cũng là do không có những hội nghề nghiệp đúng nghĩa của nó? Cho dù trên giấy thì mình cũng có không ít loại hội (bản thân PA cũng đã từng hăm hở là hội viên của khá nhiều hội khoa học kỹ thuật trong nước rồi, nhưng chúng có hoạt động khoa học gì đâu? Chủ yếu là để ... mở trường, mở công ty làm ăn, đem lại lợi ích cho một nhóm nhỏ nắm quyền Ban chấp hành hội, hoặc xin đề tài, dự án của nhà nước, làm lăng nhăng đem xếp tủ chẳng ai đọc, và lần sau đổi tên đề tài, dự án, vài ba số liệu linh tinh, rồi lại đăng ký thành một đề tài, dự án khác, lại xin tiền ...)
Lại lan man nghĩ đến một câu khác:
Take care of the pennies, and the pounds will take care of themselves.
Ừ, vậy thì từ nay mình sẽ lưu tâm đến các đồng xu vậy. Sẽ không stress nữa. Sẽ networking. Và mọi việc sẽ ổn, dù ... rất chậm. (... có thể kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hay hơn nữa ...)
Đó là niềm tin, Quang ạ! ;-) Nhưng không phải tin vào chúa, mà là tin vào chính mình. Có bị mắc bệnh "kiêu ngạo" không hả Quang?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hê hê, Có còn hơn không. Biết thoát ra khỏi chiếc lồng dù bất cứ lúc nào cũng chưa muộn. Giống như khi lão hòa thượng gõ vào đầu cái hồn của Quan Công đang đi tìm mình và nói: "Sắc sắc, Không không" là Quan Công ngộ ngay và tịch luôn.
Trả lờiXóaTin vào chính mình hay bị thất vọng và stress lắm, ở đời hình như 'may vẫn hơn khôn' nên nếu hơi "kiêu" là lại bị buồn đấy chi ạ.
Trả lờiXóaChị không tin thì cứ thử xem!