Hôm nay đọc báo trên mạng, thấy một tin vui: "Dạy học qua blog".
Quả thật là tôi đang cần những tin vui như thế này biết bao. Để giữ vững niềm tin vào khả năng thay đổi theo chiều hướng tích cực của đất nước.
Vì quả thật gần đây tôi cảm thấy gần như ngộp thở vì ... quá tải với những tin kém vui, bắt đầu bằng vụ án Ba Sương, rồi đến "ái tử thi", rồi tham nhũng trong y tế, rồi chất lượng giáo dục thấp, rồi bùng nổ bằng cấp (bầng thật chất lượng giả), rồi hội thảo khoa học kém chất lượng (chỉ toàn nêu hiện trạng, không có giải pháp, và ... giống giống nhau, và thậm chí ... chép của người khác, không trích nguồn vv và vv). Rồi vàng lên đô lên, xăng lên, rồi Biển Đông ... Và tâm trạng của tôi thì chuyển từ buồn sang phẫn nộ, rồi sau đó là tê tái, và ... trơ - vì không còn cảm xúc được nữa!
Nhưng hôm nay thì tôi vui. Vui là vì vẫn còn ở trên đất nước này những thầy giáo, những trí thức, lặng lẽ góp sức vào việc xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn trên đất nước này. Bằng những việc làm cụ thể. Nho nhỏ thôi, nhưng tích cực, mỗi người một việc, ngay tại ví trí công tác của mình. Nói như một người bạn mà tôi đã quen được trên mạng, qua các trao đổi trên blog (vâng, cũng là blog), thì đó là những con tằm lặng lẽ nhả tơ ...
Vâng. Tôi vẫn luôn tin vào câu: Thà thắp lên một ngọn nến nhỏ, còn hơn ngồi nguồn rủa bóng tối. Mỗi người một tay, chúng ta hãy cùng nhau thắp hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu ngọn nến nhỏ trên quê hưong này nhé.
Quả thật là tôi đang cần những tin vui như thế này biết bao. Để giữ vững niềm tin vào khả năng thay đổi theo chiều hướng tích cực của đất nước.
Vì quả thật gần đây tôi cảm thấy gần như ngộp thở vì ... quá tải với những tin kém vui, bắt đầu bằng vụ án Ba Sương, rồi đến "ái tử thi", rồi tham nhũng trong y tế, rồi chất lượng giáo dục thấp, rồi bùng nổ bằng cấp (bầng thật chất lượng giả), rồi hội thảo khoa học kém chất lượng (chỉ toàn nêu hiện trạng, không có giải pháp, và ... giống giống nhau, và thậm chí ... chép của người khác, không trích nguồn vv và vv). Rồi vàng lên đô lên, xăng lên, rồi Biển Đông ... Và tâm trạng của tôi thì chuyển từ buồn sang phẫn nộ, rồi sau đó là tê tái, và ... trơ - vì không còn cảm xúc được nữa!
Nhưng hôm nay thì tôi vui. Vui là vì vẫn còn ở trên đất nước này những thầy giáo, những trí thức, lặng lẽ góp sức vào việc xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn trên đất nước này. Bằng những việc làm cụ thể. Nho nhỏ thôi, nhưng tích cực, mỗi người một việc, ngay tại ví trí công tác của mình. Nói như một người bạn mà tôi đã quen được trên mạng, qua các trao đổi trên blog (vâng, cũng là blog), thì đó là những con tằm lặng lẽ nhả tơ ...
Vâng. Tôi vẫn luôn tin vào câu: Thà thắp lên một ngọn nến nhỏ, còn hơn ngồi nguồn rủa bóng tối. Mỗi người một tay, chúng ta hãy cùng nhau thắp hàng trăm, hàng ngàn, hàng triệu ngọn nến nhỏ trên quê hưong này nhé.
Mình vẫn đang thắp nến chị ạ.
Trả lờiXóaĐang cố và mong ai đó hiểu, giống như chơi đàn có người nghe ý!
Gửi chị link:
http://drnikonian.wordpress.com/2009/04/30/write-for-son-1/#comment-1596
Có thể chị đọc rồi, nhưng vẫn gửi.
Cám ơn Quang đã gửi link.
Trả lờiXóaChị mới đọc, để lại còm rồi.
Chúc vui!