Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Cập nhật về bé Tường

Hôm trước tôi có đưa lên blog tin về bé Tường, thông tin lấy từ blog của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, về Một em bé cần giúp đỡ. Nay tôi viết mấy giòng cập nhật về tình hình của bé để những người ở xa có quan tâm có thể theo dõi.

1. Về tình hình sức khỏe bé Tường:
Theo thông tin của Sông (đến thăm bé tối chủ nhật), thì trông bé khá tỉnh táo, sắc diện bình thường. Hôm qua Thứ Hai tôi có gọi điện cho cô Út, người thân của bé, thì được biết bé đã được nhận vào Phòng 8, vẫn ở Lầu 2 Khu Nhi. Tuy nhiên đến hôm qua vẫn chưa có giường mà phải nằm dưới đất. Hôm qua đã thực hiện một số xét nghiệm căn bản (thử máu và gì nữa tôi quên rồi) và đóng viện phí, hôm nay thêm chụp CT để xác định đúng cách điều trị. Chưa có gì mới hơn.

2. Về sự giúp đỡ của mọi người:
Theo tôi nắm được qua trao đổi với người thân của bé cũng như một vài bạn bè tôi biết thì mọi người giúp đỡ bé khá nhiệt tình, do thông tin được truyền đi khá nhanh nhờ những con người tốt bụng (không những giúp, mà còn giúp chuyển thông tin đến người khác). Riêng tôi cũng nhận được 1 cú điện thoại của một người tốt bụng mà tôi không biết mặt, hỏi thăm để kiểm tra thông tin trước khi giúp đỡ, vì người nhà của bé có cho anh ấy số điện thoại của tôi (trên tờ giấy tôi có ghi tên và điện thoại của tôi với lời nhắn là "có gì gấp xin gọi"). Thậm chí người ấy còn hỏi xem tôi đang công tác ở đâu nữa, kỹ thiệt!

Những người đến giúp đỡ thì hoặc tặng sữa, thức ăn, truyện cho bé đọc, hoặc (chắc là đa số) giúp đỡ bằng tiền mặt. Theo Cô Út cho biết thì số tiền mặt nhận trực tiếp từ những người đến thăm cho đến hôm qua là 8 triệu rưỡi. Chi phí cho đến hôm qua, không kể tiền ăn uống vv, các khoản phải đóng hôm qua là hơn 800 ngàn. Nhìn chung, tạm ổn.

Hôm nay tôi cũng gọi trước khi gõ phần cập nhật này, và chưa có gì mới hơn. Nói có gì mới nữa, tôi sẽ cập nhật tiếp cho các bạn quan tâm.
---
Viết thêm:
Tôi cũng mới qua trang của nhà văn NNT và chép được link dẫ đến blog của một người đã đến thăm bé, có chụp hình và những nhận định. Mọi người nên vào đọc. Link đây: http://sphinx2412.multiply.com/journal/item/478/478?replies_read=13.

Tôi hoàn toàn đồng tình với những nhận định của chủ nhân blog, và đặc biệt là những tấm hình đã nói lên nhiều điều. Thực sự tôi không muốn tả oán, kêu ca gì thêm nên đã cố không đề cập gì. Nhưng đọc blog mà tôi mới giới thiệu, quả thật tôi cảm thấy xấu hổ cho VN và cách làm ăn của các bệnh viện công khi nghĩ đến những người hảo tâm ở ngoài nước, các đồng bào, đồng hương của chúng ta muốn giúp đỡ bé Tường.

Những người không đang sống ở VN sẽ không thể nào hiểu tại sao 4 ngày rồi mà bé vẫn ở trong tình trạng từ từ mỗi ngày giải quyết một chút như vậy? Trong tình trạng hoại thư nặng nề? Còn với tư cách một người sống trong nước, cũng làm trong một lãnh vực gần tương tự với y tế là giáo dục, tôi hiểu sự quá tải của các bệnh viện công và hàng vạn sự vô lý khác trong đãi ngộ các nhân viên, bác sĩ, y tá vv phục vụ trong ngành y tế.

Nhưng nếu vì những vô lý này mà mọi người đã trở nên chai sạn và thiếu tình thương, sự thông cảm với bệnh nhân, thì quả là một điều đáng trách thực sự về mặt hệ thống! Nước chúng ta còn nghèo, đúng rồi, vậy có cần làm cổng chào cho Hà Nội bao nhiêu tỷ đô la gì đó không? Có cần làm các loại lễ hôi quanh năm suốt tháng như vậy không?

Một ý ngoài lề: Vụ từ thiện qua mạng này có vẻ hiệu quả cao đối với trường hợp bé Tường đấy nhỉ? Tôi biết là không chỉ bé Tường cần giúp đỡ. Khi tôi vào hỏi thăm về bé Tường vào sáng thứ bảy, cũng có rất nhiều người khác mong đợi được hỏi thăm và giúp đỡ như vậy, và có lẽ hoàn cảnh không kém thương tâm. Gì chứ riêng ở BV Ung Bướu thì tôi hiểu rõ việc này: các bệnh nhân ở tỉnh lên vô cùng đáng thương. Có nên nghĩ cách nào để phát huy sức mạnh của xã hội dân sự này vào việc giúp đỡ những trường hợp có hoàn cảnh đáng thương khác hay không, các bạn nhỉ?


Cập nhật thêm lúc 21:30 tối 6/7 (Thứ Ba)
Tôi vừa đến thăm bé Tường về. Tình hình sức khỏe của bé xấu đi thấy rõ. Trông bé rất mệt mỏi, cũng có thể là vì tôi đến vào buổi tối khi bé buồn ngủ. Khối u trông xấu hơn trước rất nhiều, có vẻ sưng to hơn và có màu tím lịm, có tiết dịch (đã được băng sơ lại) và có vẻ chứa rất nhiều mủ máu. Tôi có chụp vài tấm hình nhưng không nỡ đăng ở đây, vì tôi rất sợ các hình ảnh máu me xấu xí.

Chị Hồng Nhen, mẹ của bé, và Cô Út, cô của mẹ bé, cho biết sáng mai bé sẽ được hội chẩn và có lẽ sẽ được mổ. Chi phí như thế nào thì chưa biết. Có lẽ trưa mai tôi sẽ gọi điện và cập nhật tiếp cho mọi người.

4 nhận xét:

  1. Cảm nhận chua xót 1 chút: khoa nhi bv mà sao giống trại tế bần :(.
    Hôm em tới, có 1 chị ngồi chung với cô út,lúc em về đi theo xin tiền,chị ấy nói 1 câu nghe mà tội: thằng bé đó (bé T) còn may mắn, con em ở đây 2 năm rồi không ai biết tới.

    Trả lờiXóa
  2. Sông ạ,

    Cô cũng có cảm nhận giống hệt em. Mặc dù đã đoán trước điều này.

    Cô bị vây quanh bởi một rừng người đến kể lể tả oán, vì họ thấy cô đeo kiếng, phong cách có vẻ ... cán bộ (?) hoặc nhà báo (vì có máy chụp hình, cô hay thích ghi hình cho có chứng cớ nhưng không đưa lên đây), nên muốn cô đưa hoàn cảnh của họ lên báo chí để được giúp đỡ.

    Vì mủi lòng, và cũng muốn an ủi họ, cô ngồi nói chuyện với một người. Thế là mọi người bu lại, cô không cách chi thoát ra được, phải buộc lòng ghi lại tên tuổi số điện thoại của khoảng 1 chục người khác để đưa lên báo chí (?) kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người. Chua xót lắm, em ạ: ai thật ai giả? Ai cần giúp đỡ, ai không? Ai có thể phán đoán? Vậy có nên giúp bất kỳ ai, hay không, khi giúp một người thì làm tủi thân hàng chục, hàng trăm người khác?

    Cô không có câu trả lời. Chỉ nhớ 2 câu thơ của một tác giả nào đó thời Nhân văn Giai phẩm:
    Đất nước chúng ta không đếm hết người nghèo
    Đêm nay thiếu cơm, thiếu áo!

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn cô đã tiếp tục cập nhật tin tức về bé Tường và các hoàn cảnh khác ở đấy nhé!

    Thiệt nhiều lúc, biết là "lực bất tòng tâm", không thể giúp hết cho tất cả mọi người. Nhưng thôi thì, cứ giúp được đến đâu, hay đến đó rồi tính tiếp vậy ha cô!!!

    Cám ơn cô nhiều nhiều lắm!!!

    Trả lờiXóa
  4. Đọc comment của bạn Sông thấy đau xót quá, dù vẫn biết ..

    Trả lờiXóa