Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Stress!!!!!!!!

Tôi đang stress (nếu muốn viết đúng ngữ pháp tiếng Anh, thực ra phải viết là stressed!) !!!! Rất nặng!

Tại sao tôi stress ư? Tôi đang ở cơ quan làm việc, mới bước ra từ phòng họp, vậy có thể nói nguyên nhân gây ra stress ở tôi, cụ thể trong trường hợp này, là ... do đi họp!

Thật ra, giống như đau bao tử, hay dị ứng, tác nhân gây stress ở mỗi người là khác nhau. Trong nhiều việc làm cho tôi stress ở VN, thì đi họp có lẽ là cái mà tôi "mẫn cảm" nhất (sensitive, dịch như thế có đúng không hở các BS blogger friends của tôi ơi?)

Tại sao đi họp ở VN làm cho tôi stress nhỉ? Về việc này, một người có óc phân tích cao, và khách quan như Bác Hồ Hải chắc sẽ viết được gãy gọn, dễ hiểu, thuyết phục lắm, và tất nhiên kèm một vài đề xuất cụ thể. Đọc lên rất rõ ràng, sáng sủa, và ... dễ làm mình lạc quan, thậm chí ... "tưởng bở", vì nếu biết rõ nguyên nhân, đưa ra được giải pháp hợp lý, thì chỉ còn cần có điều kiện thôi, là sẽ làm được. Mà đa số các điều kiện đưa ra, khi xét từng yếu tố riêng lẻ, chằng hạn như có đủ tiền, có con người được đào tạo, có chính sách hợp lý vv, thì ... rõ ràng là không khó, và đều có thể đáp ứng ngay.

Nhưng thật ra, mọi việc không dễ dàng thế! Tất nhiên tôi không có ý định nói rằng cách làm của Bác Hải bạn tôi là không đúng; thật ra tôi rất kính trọng sự kiên định, cần mẫn, tích cực, và dũng cảm của bác ấy khi viết về những vấn đề của xã hội ngày nay, với những lời khuyên cụ thể, hợp lý, khả thi. Cứ thế, làm từng việc một, chắc chắn mọi việc sẽ tốt lên thôi, tôi tin rằng thế.

Cái mà tôi muốn nói, và chắc là một blogger friend khác của tôi là Huy Quang sẽ hiểu rõ, là đôi khi mình bị overwhelmed, choáng ngợp bởi sự phức tạp và "đồ sộ" của những vấn đề chưa tốt hiện nay. Và ngay lập tức, cơ thể mình sẽ phản ứng bởi một cảm xúc nào đó. Những cảm xúc tột độ thường có một biểu hiện bất thường. Vui đến tận cùng, bật khóc. Buồn tê buốt, và phá lên cười, điên dại. Nhưng thật ra, còn một biểu hiện nữa của những cảm xúc tận cùng như thế, mà dạo này tôi bị rơi vào hơi nhiều, là ... tê. Trơ. Vô cảm. Và tự nghĩ, nếu cứ thế, thêm một chút nữa, một chút nữa, rồi thêm một chút nữa thì có lẽ sẽ chuyển sang một trạng thái tâm thần nào đó, kiểu như ông Lê Vân và ái tử thi chẳng hạn.

May cho tôi là tôi cũng có những cách giải khuây, như đọc và viết blog, và chia sẻ với những người bạn, dù có thể chưa bao giờ thấy mặt. Đấy, nãy giờ viết đến đây đã thấy nguôi nguôi rồi đó. Rồi lại bắt đầu tò mò, làm sao biết được khi một người bị stress thì nên khuyên họ làm gì để hết stress nhỉ? Vì chắc là không ai giống ai. Nếu tôi khuyên mọi người, "khi bị stress hãy lên viết blog", chắc sẽ có rất nhiều người phá lên cười và nghĩ rằng có lẽ tôi đã bị tâm thần rồi chăng?

Viết linh tinh quá! Nhưng mặc kệ nó ...

Rồi thì chúng ta ai cũng sẽ phải sống thôi. Phải không Quang?

Tôi sực nhớ: Quang hay kết thúc bài viết của mình bằng câu "Tôi tin như vậy." Hoặc "Đó là niềm tin." Phúc cho bạn, Quang ạ, vì phúc cho ai không thấy mà tin! Tôi cũng đã từng có niềm tin sốt sắng lắm. Nhưng rồi nó không còn là chỗ dựa nữa. Có lẽ cách làm của Bác Hải là có lý. Chúng ta cần phải có cảm xúc để tồn tại (nó là những cái valve để xả những chấn động tinh thần quá mạnh khiến ta không chịu đựng nổi), nhưng các ứng xử công cộng, như một sinh vật xã hội, để tốt cho mình và cho mọi người, thì phải dựa vào lý trí, và dựa vào trách nhiệm xã hội cùng ý thức công dân, đạo đức nghề nghiệp của mỗi người.

Chẳng biết ngoài kia có ai đang thắp nến không nhỉ?

5 nhận xét:

  1. Hê hê, cả buổi sáng ngồi "thắp nến" chị ạ.
    Công việc thì nhiều vô kể, nhưng xin lỗi chị:
    - "kệ m..nó", ta ngồi thắp nến cho nó sáng lên một tí, tối quá!

    Nó đây
    http://huyquangpiano.blogspot.com/
    chị ạ.

    "Họp"...Hồi mới về, em cũng có ý định quay lại môi trường Nhà Nước, nhưng lúc đầu thấy mình tỉnh táo, sau thấy mu muội dần vì nhiều sức ép quá.
    Tiếng Đức gọi là "unsinn"(vớ vẩn, vô nghĩa).
    Thế là đánh bài chuồn, nhưng mà cũng nên nói năng cho nó cẩn thận, không rách việc đấy chị ạ (cả ông Hồ Hải nữa, đáng tôn trọng lắm, nhưng vẫn phải cẩn thận, nói bố ấy không hiểu lắm, nhưng em tin là họ hiểu là ông ấy rất cần cho đất nước gia đoạn hiện nay).

    "Phước cho những kẻ chẳng thấy mà tin" Kinh thánh.

    Em vẫn tin vào những điều tử tế, giống như người Do Thái đã tin vào Chúa của họ và họ vẫn là dân tộc đau thương nhất và mạnh nhất.

    Sách Truyền đạo 2:2 viết:
    -Cười là điên; vui sướng mà làm chi?

    1:18 viết:
    - Vì nếu sự khôn ngoan nhiều, sự phiền não cũng nhiều; ai thêm sự tri thức ắt thêm sự đau đớn.

    "Cài cắm" một tí tư tưởng, mong chị vui và thông cảm!

    em
    HQ

    Trả lờiXóa
  2. http://vn.myblog.yahoo.com/an_hoang_trung_tuong

    Gửi chị cái blog này để ngồi mà đọc để tu luyện võ công cho nó khg bị stress. Chị đọc ban đầu sẽ thấy sốc. Nhưng đọc blog này nhiều thì chị sẽ thấy đời đẹp hơn.
    ----------------------------

    Dear Huy Quang,
    Tớ hiểu điều HQ nói. Nhưng tớ là như thế. Tớ không phe phái chính trị và tớ góp ý với sự chân thành. Chuyện nhiều người đã thăm viếng tớ là có rồi. Nhưng họ vẫn cho tớ là lành.

    Hạnh phúc nhé,

    Trả lờiXóa
  3. Mượn nhà chị Anh tâm sự với bác Hải một chút.
    "Mong mọi việc tốt đẹp đến với bác!"

    Chị Anh hết stress chưa?

    Trả lờiXóa
  4. Quang thân mến,

    Rất cám ơn em đã viết bài tâm sự về chính em để chia sẻ với chị. Đã đỡ stress nhiều lắm rồi, vì thấy rằng quanh mình vẫn còn có nhiều người theo phương châm của Trịnh: "Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng" - dù chỉ là để cho gió cuốn đi!

    Hôm nào khác, chị sẽ viết một entry lấy tựa theo một câu hát trong bài "Bên cầu biên giới" của Phạm Duy: "Lòng tôi sao vẫn còn biên giới?" Và viết về việc mà chị biết rõ khi ở Úc, đó là chính phủ Úc đã xin lỗi người da đen bản địa (Aborigines) của họ như thế nào về cái quá khứ tội lỗi mà họ đã gây ra cho những người này như thế nào.

    Chị nói, hiểu chết liền, đúng không em? Cũng giống em thôi mà, nghệ sĩ là một bọn quái lắm, nó nói cho nó, chứ có thèm chú ý đến người nghe đâu?

    Còn Bác Hải, bác ấy có cách ứng xử khác, của một người biết hành động thiên về lý trí, có vẻ thế. Hay lắm. Chị cũng rất thích câu này trong Kinh thánh: "Trong nhà cha ta có nhiều chỗ ở" (đại khái thế, không nhớ rõ). Chỗ cho những người như chị em ta, và như Bác Hải. Cho người miền Bắc, và người miền Nam. Cho người học trong nước, và người học nước ngoài, Cho đảng viên, và không đảng viên.

    À mà hôm qua có một người bạn tốt của chị, là đảng viên, nói với chị như thế này: "Quần chúng tốt, còn hơn đảng viên tồi" (ý nói chị là quần chúng tốt ấy!). Chị định cười phá lên mà nói cám ơn, nhưng câu phát biểu ấy thừa một số chữ. Lẽ ra chỉ cần nói: Người tốt thì tốt hơn người tồi mà thôi! Em có đồng ý không?

    Bác Hải mà hiểu, chết liền! (Nói vậy thôi chứ bác ấy hiểu hết đấy Quang ạ!)

    Trả lờiXóa
  5. Chị PA,
    gửi chị bài viết "Mộng mị":

    http://huyquangpiano.blogspot.com/

    Cám ơn chị!

    HQ

    Trả lờiXóa