Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Tôi đã đọc và lặng đi ...

Đọc cái gì mà lặng đi thế? Đây này.

Đọc về những kỷ niệm về TQ trong mối quan hệ với VN. Sau khi đọc những bài báo đăng ở trang đầu báo TN và báo TT hôm qua, và nhiều nơi khác, về "kế hoạch tinh vi của TQ" đối với Hoàng Sa, Trường Sa. Ví dụ như ở đây.

Tôi phải nói gì? Tôi không nói được gì hết. Tôi lặng đi.

Tôi biết gì về TQ? Không biết gì nhiều, ngoài những bài học lịch sử thời còn tiểu học. Về những trận chiến dai dẳng và các chiến công hiển hách của cha ông ta, với kẻ thù từ phương Bắc.

Tôi có những người bạn TQ, khi tôi còn ở nước ngoài. Ở Mỹ hoặc ở Úc. Nói chung, tôi rất quý họ. Tôi cũng quý trọng và ngưỡng mộ nền văn hóa TQ, một nền văn hóa lớn mà không chỉ VN, mà các nước khác trong khu vực này, đặc biệt là khối Đông Á, như Hàn và Nhật, cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc.

Tôi đã đến TQ, dù chỉ hai lần. Dù chỉ mới đến Quảng Tây, và Thượng Hải. Chưa phải là Bắc Kinh, chưa thấy Vạn Lý Trường Thành. Vậy mà đã rất ngưỡng mộ, một đất nước có nhiều nét văn hóa mà VN cùng chia sẻ, vì cùng chịu ảnh hưởng của nền văn hóa vĩ đại ấy.

Tôi cũng có nhiều người bạn rất thân thiết ở VN, gốc Hoa. Họ rất đáng yêu, rất thú vị, rất chân thành, rất anh hùng hảo hớn. Tôi nghĩ, tính cách Nam Bộ mà tôi yêu mến có lẽ một phần cũng là do ảnh hưởng của những người "khách trú" (= các chú, hay Ba Tàu), những người Minh Hương, với mục đích phản Thanh phục Minh, trên đường vong quốc đã đến dừng chân ở đất Việt và trở thành một bộ phận của dân tộc Việt Nam ngày nay, cùng chia sẻ ngọt bùi với chúng ta với số phận chung của nước Việt.

(Mở ngoặc chút: các bạn trẻ nếu không rõ xin đọc thêm về "các chú" và người Minh Hương ở đây.)

Vâng. Có thể nói là tôi yêu mến đất nước và con người TQ. Như tôi cũng yêu mến đất nước Hoa Kỳ, hay đất nước Australia, hay Anh quốc - những nơi mà tôi có ít nhiều hiểu biết và ít nhiều kỷ niệm. Những quốc gia lớn, có lịch sử phát triển độc đáo, riêng biệt, và có ít nhiều ảnh hưởng đến các quốc gia khác trên thế giới. Và ảnh hưởng đến kinh nghiệm sống của cá nhân tôi, dân tộc tôi.

Nhưng ảnh hưởng thì ảnh hưởng, còn quyền lợi và bản sắc dân tộc thì vẫn là quyền lợi và bản sắc dân tộc. Không thể nhầm lẫn được. Không thể mọi người VN đều nhầm lẫn như Đỗ Ngọc Bích, hay như cô đã bị hiểu lầm qua cách diễn đạt (có thể đã bị sửa) của cô.

Hàn và Nhật, dù chịu nhiều ảnh hưởng của TQ không kém gì VN, vẫn có hướng đi riêng của mình. Bản sắc riêng biệt của họ đối với TQ là rất rõ ràng. Dù có lẽ TQ, với đặc điểm nước lớn (Trung Hoa, trung tâm của thế giới?) cũng vẫn luôn muốn lấn át và gây ảnh hưởng với 2 nước nho nhỏ kia (nhỏ về diện tích và về dân số, chứ không hề nhỏ về trí tuệ và vị thế trên thế giới).

Còn VN thì sao?

Có phải chúng ta quá ngây thơ, quá nể nang? Hay tại vì gì nữa?

Tại sao chúng ta lại để xảy ra những việc như trong ký ức của KTS Trần Thanh Vân? Và hình như chưa hề rút kinh nghiệm, mà vẫn tiếp tục chịu lép vế, hình như thế?

Tôi không trả lời được. Tôi cũng không nói được nữa. Tôi lặng đi ...

Chợt nhớ hai câu cuối cùng trong bài hát "Đàn bò vào thành phố" của TCS:

Và người bỗng hết buồn, đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong hồn...

---
Cập nhật lúc 17:17 chiều 13/7/2010:
Bài viết của KTS Trần Thanh Vân còn phần 2, cũng đăng trên blog của TS Nguyễn Xuân Diện. Ở đây này. Mọi người cần đọc để hiểu. Dù đọc xong có thể lặng đi, giống như tôi!

12 nhận xét:

  1. Chị Phuơng Anh ạ,

    Quả là đọc bài viết của cô Vân xong cũng lặng nguời đi thật dù là những việc Cải Cách Ruộng Đất, thảm sát Mậu Thân ở Huế, Hồng Binh, Chiến tranh biên giới 1979, Hòang Sa-Truờng Sa, Bắt ngư dân đòi tiền chuộc, và xả súng bắn vào tàu cá VN và rồi thì Thiên An môn. Những gì chị Vân thuật lại cả thế giới bên ngoài VN đều biết rất rõ và có đây đủ hình ảnh cũng như phim tài liệu.

    Tôi nhận thấy rằng nguời VN hiền thật, hiền ơi là hiền, hiền đến nỗi để nhà nuớc dẫn đi đâu thì đi.

    "Nuớc Lạ" điều khiển "nuớc Ta" có sao đâu??????
    Trong tuợng lai "Nuớc Ta" sẽ là đồng minh của "Nuớc Lạ" để xâm chiếm các nuớc quanh vùng và biết đâu "nuớc Ta" sẽ đuợc "Nuớc Lạ" chia phần cho đô hộ anh Kampuchia và anh Laos bé bỏng??

    Trục "Nuớc Lạ - Chí phèo bắc Hàn - Cờ đỏ VN". Cái trục này thấy cũng ra trò đấy chứ có phải không đâu.

    Trả lờiXóa
  2. Dear Nặc danh (phải chăng là bác Choi?)

    Có lẽ là ảnh hưởng của Khổng giáo? Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung?

    PA

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn Bác Phương Anh,\
    Bác cho cháu rinh về nhà cháu nhé!

    Trả lờiXóa
  4. Bác Diện ơi,
    Bác đem về nhà bác thì quá hân hạnh cho chủ nhân blog này chứ! Xin bác cứ tự nhiên cho!

    PA

    Trả lờiXóa
  5. KTS TRẦN THANH VÂN viết cho chị Vũ Thị Phương Anh:

    Sau khi đọc Comment của bạn Vũ Thị Phương Anh dưới bài viết của tôi, rồi tôi đọc tiếp "TÔI ĐÃ ĐỌC VÀ LẶNG ĐI" của bạn, bỗng tôi cũng "LẶNG ĐI" vì đã "ĐỌC ĐƯỢC" mối thâm tình sâu sắc, không phô trương nhưng giầu tính triết lý về ghét và yêu của bạn, tôi bỗng thấy vui vui nhận ra trên đường đi của mình giữa lúc tối trời lại có thêm một đốm lửa lóe lên. Bạn ơi, chúng ta chỉ là những đốm lửa nhỏ ly ty, chúng ta chụm lại, đi bên nhau, đến khoảnh khắc nào đó thì ngọn đuốc sáng tất sẽ bùng lên và không bóng đêm nào lấp nổi khoảng Trời của ta nữa.

    Trả lờiXóa
  6. Theo 8 đây, từ lịch sử học từ thời Tiểu Học đến qua hết bậc Trung Học, đây chỉ là lòng tham từ phương Bắc để chiếm dân cùng chiếm đất Việt từ ngàn xưa, và cũng là chuyện xa xưa đã được lập đi lập lại nhiều lần qua lịch sử Việt mà ai cũng biết. Hai tác giả bài "Ở Đây" và "Ở Đây Này" có vẻ méo mó nghề nghiệp, tự đánh bóng mình với văn chương hoa hoè, rắc rối, khó hiểu, cùng kiến thức "Phong Thủy Địa Mạch" rất ư Tầu Bè...... thật rất không cần thiết cho huyền thoại "kế hoạch tinh vi của TQ" đã có từ ngàn xưa.

    Việt Nam mình cần nhiều trí thức cùng nhà ngoại giao xuất chúng cũng nhu 1 quân đội hùng mạnh, chứ mấy bài "cưỡi ngựa xem hoa" thì có gì mới để đọc rồi còn phải lặng đi?

    Bà 8 "Xưa Như Diễm"

    Trả lờiXóa
  7. Bà Tám ơi,

    'Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh' mà Tám!
    Điều Tám nói thì tất nhiên là đúng rồi. Nhưng người Việt lại có những người suy nghĩ như Đỗ Ngọc Bích. Và có những người (khá nhiều người) tin vào phong thủy - rất ư Tàu bè như Tám nói.

    Cái làm cho Tư lặng đi không phải là phong thủy, địa mạch rối rắm gì đó đâu. Mà là những 'phát hiện' (có lẽ ai cũng biết?) về sự dai dẳng của âm mưu từ nước lớn. Và sự ... ngây thơ??? của những người có trách nhiệm.

    Còn nếu không lặng đi thì làm gì ư? Quả tình, trong điều kiện hiện nay, Tư không biết làm gì hết, ngoài chuyện viết lên như thế này, Tám ạ. Chê thì Tư nghe, nhưng thực sự Tư chỉ biết làm đến thế này là hết cách rồi! Có những người còn chẳng đọc, chẳng nghĩ, chẳng viết nữa cơ, Tám không thấy sao?

    Mà thôi, dường như vấn đề bắt đầu nhạy cảm rồi, Tư stop nhé!

    Trả lờiXóa
  8. HOT NEWS: TIN MỚI NHẤT VỀ BÉ TƯỜNG
    Chào chị PA,
    Cà tửng xin lỗi hơi lạc đề khi post comment không liên quan đến topic trên, tuy nhiên để cho chị tiện theo dõi tình hình bé Tường, tôi mạo muội post ở đây (cũng dễ để mọi người tiện theo dõi)
    Tôi mới vào thăm cháu Tường sáng nay (15/7), cháu tỉnh táo. Tôi có gặp cô Út của cháu, biết được chiều nay sẽ hóa trị đợt 1. Sau đó Bệnh viện sẽ cho về nhà 3 tuần, rồi mới lên lại SG để tái khám. Được biết qua P. Hành chánh, cháu chưa có bảo hiểm XH, đang chờ bổ túc ở dưới quê lên vì ông làm bảo hiểm là "thợ xây" (ghi tên nhầm Tô Quốc Tường thành Tô Tường). Do đó, hóa trị đợt đầu là phải đóng phí 100%. Mỗi đợt hóa trị khoảng 1 triệu đồng. Cà tửng có ủng hộ 500k để phụ thêm cho cháu trong đợt hóa trị đầu.
    Vào bệnh viện, thấy buồn quá, từ trong ra ngoài, hàng hàng xếp lớp, thấy lòng chơi vơi.... Ôi đời là bể khổ. Mười năm trước và mười năm sau bệnh viện vẫn vậy. Thương nhất các cháu bệnh nhi nằm dưới đất trên chiếc chiếu cũ. Lực bất tòng tâm.
    Chị PA à, để tránh bớt tình trạng cho người này, không có cho người khác (vì ai cũng khổ mà), cà tửng có hiến kế sau: Hãy vào thẳng Phòng Hành Chánh của Khoa Nhi (nơi cháu đang điều trị) hỏi tên tuổi, nhân viên hành chánh sẽ mời người nhà đến để mình thăm hỏi riêng và nếu cần mình cho tiền ngay lúc đó. Sau đó, mình đến phòng bệnh nơi cháu nằm, thăm hỏi thêm. Lưu ý đừng cho tiền ngay trong phòng bệnh.
    Cám ơn Chị PA và sầu riêng đã cho tôi biết tin về bé Tường

    Trả lờiXóa
  9. Dear bác NXD,
    Cám ơn bác nhiều về câu trả lời của KTS Trần Thanh Vân. Mong sẽ đọc được nhiều bài hay nữa trên blog của bác nhé.

    Cà Tửng thân mến,
    Cám ơn phần cập nhật, và lời khuyên về cách giúp đỡ các em mà không phải làm cho các em khác buồn.

    PA

    Trả lờiXóa
  10. KTS TRẦN THANH VÂN viết:

    TÔI CÓ KỶ NIỆM VỀ LỬA ĐÊM.

    Gần 12 giờ khuya rồi, tôi đã ngả lưng nằm nghỉ một lát rồi, nhưng bỗng nhiên tôi lại nhỏm dậy như muốn làm một việc gì đó. Tôi mở mạng ra đọc và chợt đọc được Comment thứ 8 của độc giả Vũ Thị Phương Anh dưới bài viết của tôi. Phương Anh nhắc lại một câu trong Comment tôi đã viết cho bạn ấy và gọi tôi là ĐỐM LỬA TRONG ĐÊM.

    Cám ơn Phương Anh, em gọi tôi bằng chị là rất phải, vì chắc chắn Phương Anh nhỏ hơn tôi về tuổi đời, về từng trải, về kinh nghiệm và hạnh phúc lẫn khổ đau. Tôi trân trọng đại từ nhân xưng CHỊ và EM này lắm. Ngay cả cụm từ ĐỐM LỬA TRONG ĐÊM mà em vừa tặng tôi thì đối với tôi cũng là món quà quý và mang cho tôi niềm hạnh phúc rồi. Tôi vội lục ngăn tủ lấy ra một cuốn sổ nhỏ tôi trân trọng gìn giữ từ mùa hè năm 1960, có một đoạn tôi chép từ một cuốn sách nào đó, mời các bạn đọc để chúng ta hiểu nhau hơn

    LỬA ĐÊM - V.Korolenko
    Đoàn Văn Chức dịch.

    Đã lâu lắm rồi, vào một đêm thu ủ dột. Tôi xuôi thuyền trên dòng một con sông ảm đạn xứ Sibe'ria. Bỗng đâu, trước mặt chúng tôi, ở một khuỷu sông, một đốm lửa nhỏ xíu le lói nơi chân núi. Ánh lửa chói lói lấp lánh rất gần.
    - Này, may quá - Tôi vui vẻ nói - Tới nơi rồi!
    Người lái đò quay đầu, ném mắt qua vai nhìn đốm lửa, rồi lại điềm nhiên co mạnh tay chèo
    - Xa đấy.
    Tôi không tin lời bác ta, vì đốm lửa bật ra từ những khoảng tối tăm mập mờ, cứ nổi rõ dần trước mặt chúng tôi. Nhưng, bác lái đò nói đúng, bác ta thấy mình còn xa đốm lửa, thực vậy.
    Đẩy lùi bóng tối, những đốm lửa xích lại, le lói, rạng rỡ, quyến rũ người bởi cái ảo ảnh gần gụi của chúng. Tưởng chừng chỉ đôi ba mái chèo nữa thôi và con đường sẽ hết. Nhưng đi thì còn xa. Đó là đặc điểm của những ngọn lửa đêm ấy.
    Và chúng tôi lênh đênh mãi trên giòng sông đen như mực. Đèo go, mỏm đá cheo cheo leo hai bên bờ nhô ra, lướt qua chúng tôi, mất hút sau lưng và chìm biến trong không gian vô cùng tận. Còn như đốm lửa, ảo ảnh sáng ngời của nó vẫn cứ lung linh trước mặt. Gần gũi thế mà cũng xa xôi thế.
    Tôi thường nhớ lại con sông ảm đạm ấy, u tối bởi những vách đá cheo leo bên bờ và đốm lửa nhỏ chói lói ấy. Trước đây cũng như sau này, sự gần gụi, hư hư thực thực của bao nhiêu đốm lửa đã quyến rũ tôi mà cũng chẳng phải chỉ riêng tôi.
    Song cuộc đời vẫn cứ trôi qua giữa đôi bờ ảm đạm thế ấy và những đốm lửa vẫn cứ xa xôi... Và lại phải ráng tay chèo nữa.
    Nhưng dẫu sao, trước mặt chúng ta, dẫu sao vẫn là những đốm lửa.
    1900.

    Vậy bạn ơi, nếu ta tin rằng trước mắt ta, bên cạnh ta có những đốm lửa thì xin bạn đừng nóng vội, hãy kiên trì, sẽ tới đích. Càng nhiều đốm lửa chụm lại, đích càng rõ hơn và gần hơn

    Trả lờiXóa
  11. Chị PA ui!

    Mặc dù mới khoảng 21 giờ bên Cali. ngày thứ 7 7/17/10, 8 đây đang nhậu với đám đồng môn cùng 3 thầy xưa... tất cả dường như đã xỉn nhưng bỗng nhiên 2 tai 8 như bị ai giật giật nên chợt tỉnh xin xỉn, nhỏm dậy như cần làm một việc gì đó....... nhưng thực tình không muốn tí nào.

    Ôi văn chương cùng sự thật!

    Bà 8

    Trả lờiXóa
  12. Bà Tám ui,

    Bà Tám này thật là ...

    Tư chỉ có thể nói thế này thôi:One man's meat is another man's poison.

    Hôm trước Tư đã nói "mỗi cây mỗi hoa" rồi mà Tám?

    PA

    Trả lờiXóa