Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Thơ, thấy chưa!

Cái tựa của entry này là một phát biểu hết sức đắc thắng, và vì thế, khá dễ ghét, phải không các bạn?

Tôi bật lên mấy từ này khi đọc được bài báo trên tờ Sài Gòn Tiếp Thị ngày Thứ Sáu 16/4/2010 (báo giấy hẳn hoi) viết về "Nhà thơ, Giám đốc sân bay quốc tế Chu Lai Đinh Tấn Phước", với lời trích dẫn: "Thơ giúp tôi bớt hoảng loạn trước cái chết cận kề".

Với những người mới nghe về nhà thơ này lần đầu tiên, sau đây là một chút tiểu sử:
Đinh Tấn Phước sinh năm 1952 tại Tịnh Khê, Sơn Tịnh, Quảng Ngãi. [...] Trước đây là phó giám đốc điều hành trung tâm Giao dịch hàng không Đà Nẵng, rồi phó trưởng phòng kỹ thuật - công nghệ và ủy viên hội đồng khoa học cụm cảng Hàng không miền Trung.

Đã xuất bản "Gió mùa" (tập thơ, NXB Hội Nhà Văn, 2003) và "Chạm bóng" (tập thơ, NXB Văn học, 2009 [...]) và nhiều tuyển tập thơ in chung khác. Nguồn: SGTT, 16/4/2010, trang 35

Còn dưới đây là một số phát biểu của nhà thơ già tuổi đời mà trẻ tuổi thơ này, mà tôi tâm đắc:

"Thơ là tiếng nói của riêng tư và tự do mà ở đó sự mất mát, thiệt thòi và cả những xúc cảm [...] được thổ lộ"

"Giữa toán và thơ có chỗ giống nhau là độ trừu tượng, độ "mịn" cực kỳ cao."


Và hay nhất - vì nó ... đúng hoàn cảnh của tôi nhất - là câu này:

"Nếu không có thơ, tôi sẽ là một người quản lý dễ bị stress!"

Đó, thấy chưa, tôi vẫn nói là cần có thơ mà! Thơ cần cho mọi người, mà nhất là các nhà quản lý và các vị ở vị trí lãnh đạo. Chẳng thế mà gần đây Trung Quốc đã phải hô hào thêm thơ, bớt chính trị để cải cách chương trình giáo dục đại học của họ. Còn chính tôi cũng từng "hô hào" dạy phòng chống tham nhũng bằng ... thơ, thật thế. Tôi không đùa chút nào đâu, chỉ có điều, đừng lẫn giữa thơ và vè nhé! Ai không rõ tôi nói gì, xin click vào các link đã đưa để đọc các entry của tôi sẽ rõ!

Và cuối cùng, một trích đoạn thơ của ĐTP, để các bạn thưởng thức:

[Bài này ĐTP viết về một người bạn đã chết rất trẻ của mình là liệt sĩ Trần Hải]

[...] [C]hỗ vịn là thời gian
là quá vãng mùa xuân
dài năm tháng
ở chốn ấy
bạn một mình
trong như thủy tinh
chẳng mộ bia
không lời xưng tụng
không chìa tay xin hạnh phúc bao giờ
,
vẫn trận cười
hồn nhiên như lá cỏ
không cầu cạnh âu lo
bạn rũ bỏ
thong dong ở phía bên kia
phía của sự thật
phía đối diện mặt trời

bỏ sau lưng
niềm vui và nỗi khổ...


Và xin chào mừng nhà thơ mới của làng thơ Việt Nam, nhà thơ Đinh Tấn Phước. Tôi sẽ tìm đọc thơ ông, và tiếp tục viết về thơ của ông cho các bạn đọc vui!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét